Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Phương Trung Nghĩa, một lát sau đột nhiên cười nói: “Cậu Nghĩa, tôi có thể hiểu rằng cậu Nghĩa đang uy hiếp tôi không?”
Phương Trung Nghĩa nói nhẹ: “Điêu đó anh có thể tự hiểu được”
“Bùi Nguyên Minh, tuy rằng tôi biết anh mạnh mẽ thế nào, nhưng độ sâu của thế lực ngầm của người đó quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh đó.”
“Vậy nên hiện giờ tôi thành thật nói với anh, sau khi lấy được viên ngọc này anh nhất định phải cung kính giao lại cho tôi. Nếu không rủi ro thế nào tự mình anh chịu đó.”
“Quả thật là rất sợ hãi nhỉ? Tôi sợ đến mức không đứng dậy nổi rồi đây này!” Bùi Nguyên Minh giêu cợt lên tiếng. Nghe được giọng điệu giễu cợt của Bùi Nguyên Minh, Phương Trung Nghĩa nhìn người bán đấu giá lúc này đang có vẻ mặt vô cùng căng thẳng, lạnh lùng nói: “Bỏ búa xuống!”
“Ba mươi tư nghìn tỷ, giao cho anh ta!”
“Từ nay về sau Cửu Long Ngọc này thuộc về Bùi Nguyên Minh.”
Nhà đấu giá không dám từ chối yêu cầu của Phương Trung Nghĩa, lúc này chỉ có thể dùng búa đập xuống một cái.
Điều này tương đương với việc tuyên bố rằng thứ này thuộc vê Bùi Nguyên Minh.
Khi nhiều người cảm thấy rằng Bùi Nguyên Minh sẽ rời khỏi phiên đấu giá tiếp theo vì e sợ Phương Trung Nghĩa thì họ đã thấy Bùi Nguyên Minh ném thẻ ngân hàng ra để Ngô Kim Hổ đi thanh toán.
Cảnh tượng này khiến ai cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Thằng nhóc này đúng là chơi bời mạnh tay, ba mươi tư nghìn tỷ mà anh ném ra như ném một tờ giấy.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn bằng Bùi Nguyên Minh cười nhạo.
Làm sao có thể thuận lợi lấy được thứ này chứ?
Đối mặt với một người tai to mặt lớn như Phương Trung Nghĩa, Bùi Nguyên Minh làm sao có thể cầm được Cửu Long Ngọc này thuận lợi rời đi?
Nhiều người nổi tiếng và mấy cậu chủ trẻ tuổi nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khinh thường, theo họ Bùi Nguyên Minh sẽ sớm trắng tay và chẳng còn gì trong người nữa.
Không biết tự lượng sức mình thì mất mạng cũng không ai giúp.
Phương Trung Nghĩa liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó xoay người đi trở lại ghế của mình ngồi xuống.
Đối với việc Bùi Nguyên Minh dám cùng anh ta gây chuyện, rốt cuộc anh ta cũng đã để ý tới.
Đôi mắt Miyamoto Sakura trở nên lạnh lẽo, sau khi nhìn chăm chằm một hồi liên bắt đầu ra hiệu.
Vài lân trước đây cô ấy đã không giết Bùi Nguyên Minh, và cô ấy cũng không ngại sắp xếp nhiều đợt tấn công khác nữa.
Tốt nhất hãy để cho Bùi Nguyên Minh bị đánh chết ngay khi anh ta bước ra khỏi khu đấu giá Phổ Đà, để thiên hạ biết được hậu quả của việc dám tát vào mặt Phương Trung Nghĩa.
Người phục vụ buông một lời chế nhạo với ánh mãt xem thường.
Phương Trung Nghĩa nheo mát nhìn Bùi Nguyên Minh, nhẹ giọng nói: “Họ Bùi kia, ai nói tôi phải quỳ xuống trước mắt anh chứ? Còn sợ anh vẫn chưa có tư cách đó đâu!”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng anh Nghĩa, tôi nhất định có tư cách đó!”