Chương 1944:
Lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng đều cảm thấy da đầu run lên.
Hiện giờ người bọn họ sợ nhất chính là Bùi Nguyên Minh, còn sợ hơn khi nhìn thấy Diêm La Vương.
Một người vừa mới bị Bùi Nguyên Minh tước đoạt hết quyên hành.
Một người vừa mới bị Bùi Nguyên Minh tát một cái tát bay về sau.
Hai người này ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, dám làm ra vẻ sao?
Lúc này Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt gật đầu, xem như chào hỏi một tiếng.
Trên trán Uông Vĩ Thành “soạt” một tiếng có mồ hôi lạnh chảy ra.
Ông ta nghiến răng, nhìn Minh Long đầu trọc nói: “Minh Long, cậu vừa mới nói, ở đây có người dám lấy tên tôi giả danh lừa gạt sao?”
“Đúng vậy! Chính là người phụ nữ kia…”
Minh Long đầu trọc mở miệng theo bản năng.
“Bốp..”
Bỗng nhiên Uông Vĩ Thành ra tay, trực tiếp tát Minh Long đầu trọc.
“Ông đây có tên tuổi gì? Ông đây chỉ là phó hội trưởng bình thường không có gì lạ mà thôi!”
“Bây giờ cô gái này dùng tên tuổi của tôi thì làm sao? Tôi có nói không thể à?”
“Trái lại cậu cả ngày chỉ biết âm ï, sao thế?
Muốn tìm người phụ nữ này gây phiên phức sao?”
“Cậu xứng à?”
Sau khi nói xong, Uông Vĩ Thành tự mình ra tay, tát mạnh mười mãy cái, sau đó đá bay Minh Long đầu trọc.
Làm xong những chuyện này, ông ta mới lau mồ hôi lạnh hơi chắp tay với Triệu Thanh Hạm, nói: “Cô Triệu đúng không?”
“Quản giáo thuộc hạ không nghiêm là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa!”
Sau khi nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Thanh Hư đạo trưởng một cái, hai người vô cùng chật vật rời đi.
Không có biện pháp, có Bùi Nguyên Minh ở nơi này, cho dù bọn họ làm thế nào đều không thể ra mặt được.
Hơn nữa Bùi Nguyên Minh nhìn có vẻ khiêm tốn, rõ ràng là đang che giấu thân phận.
Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng sẽ không ngu tới mức vạch trần thân phận của Bùi Nguyên Minh.
Nhìn Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng lập tức chạy mất dép, Biên Bất Phụ để hai tay ở sau lưng lộ ra nụ cười chế nhạo: “Đây là phó hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô sao?”
“Xem ra trước đây mình đánh giá Long Môn quá cao rồi”
“Mình nên tìm một cơ hội, tới tìm phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô khiêu chiến, nói không chừng anh ta sẽ nhường vị trí cho mình!”
Biên Bất Phụ thờ ơ bình thản, đám phụ nữ nổi trên mạng nghe thấy đều lộ vẻ mặt thẹn thùng và ngưỡng mộ.
“Anh Biên, anh thật sự lợi hại, bình phong như vậy, anh đánh một cái là nát luôn!”
“Đúng thế, Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng đều không dám làm càn ở trước mặt anh!
Chuyện này thật sự quá kinh người!”
“Đừng nói là thủ đô, cho dù là cả Đại Hạ, có mấy người thuộc thế hệ trẻ tuổi có uy thế như vậy?”
“Cái gì mà một trong mười Thiên Kiêu của Đại Hạ? Anh nên là Thiên Kiêu đứng đầu Đại Hạ mới đúng!”
Dưới cái nhìn của đám phụ nữ nổi trên mạng, Uông Vĩ Thành và Thanh Hư đạo trưởng bị Biên Bất Phụ dọa chạy.
Lúc này bọn họ đều kích động tới mức hai tay đều ngứa ngáy, căn bản không khép lại được.
Triệu Thanh Hạm cũng thở ra một hơi, nhìn Biên Bất Phụ, bộ dạng như tìm được chỗ dựa vững chắc.
Ngay sau đó cô ta mỉm cười nói: “Hạ Vân, cô nhìn thấy uy thế của anh Biên chưa?”
“Cả thủ đô, ngay cả Đại Hạ này, có ai có thể so được? Có người nào đánh đồng được sao?”
“Vì an toàn của cô, hôm nay tôi giúp cô làm chủ một lần!”
“Cho dù thế nào, cũng phải để anh Biên ở bên cạnh bảo vệ cô, chỉ có như vậy cô mới được an toàn “Cô không được phép từ chối đâu nhé!”
“Nếu cô từ chối, chúng ta sẽ không còn là bạn nữa!”
Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm dứt khoát, Biên Bất Phụ nể mặt cô ta như vậy, đương nhiên là cô ta phải có qua qua lại.