Một tiếng giòn vang truyền tới, ngay sau đó chỉ thấy Hùng Tứ Hải bay ngược về phía sau, trực tiếp đập xuống dưới lôi đài.
Xung quanh như ngưng kết lại!
Tất cả mọi người trợn mắt há miệng nhìn cảnh này, cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Một cái tát?
Một cái tát có thể tát bay Hùng Tứ Hải giống như Chiến Thần đi sao?
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt tất cả mọi người đờ đẫn.
Uông Vĩ Thành hơi sửng sốt, tay phải không kìm lòng nổi run lẩy bẩy.
Thanh Hư đạo trưởng ngồi bên cạnh ông ta hơi híp mắt, trên gương mặt ông ta bắt đầu truyền tới cảm giác đau nhói, rất rõ ràng, cái tát này của Bùi Nguyên Minh khiến ông ta nhớ tới chuyện cũ bị tát bay.
Kim Tuyết Ngọc và đám bạn thân của cô ta đều toàn thân cứng ngắc, có người thậm chí không nhịn được tát mạnh mình một cái, cuối cùng chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Bùi Nguyên Minh, thật sự tát bay Hùng Tứ Hải.
Ngay cả người chủ trì ở phía dưới nhìn thấy cảnh này, cũng không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
“Bốp bốp bốp.. “
Một lát sau, Uông Linh Đan dẫn đầu vỗ tay, vẻ mặt kích động nhảy nhót.
Cô ta biết Bùi Nguyên Minh lợi hại, nhưng không biết Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mức độ này.
Động tác của Uông Linh Đan lôi kéo mọi người, sau đó tiếng vỗ tay giống như thủy triêu truyên ra.
Cho dù là đệ tử của Long Môn, cũng tôn sùng kẻ mạnh.
Mà người mạnh giống như Bùi Nguyên Minh, ngoại trừ khiến bọn họ tôn sùng ra, lại càng đánh sâu sợ hãi trong lòng.
“Người đâu! Cùng giết chết cậu ta!”
Khi nói chuyện, Uông Vĩ Thành nhanh chóng gửi đi mấy tin nhắn, sau đó vẻ mặt ông ta khôi phục lại bình tĩnh.
Tuy ông ta không biết vì sao Bùi Nguyên Minh sẽ đứng ở đây, nhưng chỉ cần Bùi Nguyên Minh không phải người của Long Môn, dựa theo sắp xếp của ông ta, thủ đoạn của ông ta, muốn giết Bùi Nguyên Minh chỉ là chuyện mấy phút mà thôi.
“Tư cách sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bình thản nhìn về phía Tần Ý Hàm một cái.
“Nói cho ông ta biết, tôi có tư cách không”
Tần Ý Hàm tiến lên trước một bước, Sở Tuấn Hiên cúi đầu lạy, Ngô Kim Hổ, công tử Hải, lão Cửu Đạo Môn quỳ một gối xuống.
Mà nhìn động tác của bọn họ, đệ tử của Long Môn bên phía Tần Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên, tất cả đều cùng quỳ xuống theo.
“Chào hội trưởng Bùi!”
“Nếu như anh không có tư cách lên lôi đài!”
“Trên thế giới này còn ai có tư cách nữa?”
Hội…
Hội trưởng Bùi?
Đám Kim Tuyết Ngọc hơi sửng sốt, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy, trên mặt đều là khó có thể tin.
Vừa rồi bọn họ không rõ, vì sao Bùi Nguyên Minh lại nói, đời này Uông Vĩ Thành không có tư cách làm phân hội trưởng.
Nhưng mà bây giờ bọn họ đã hiểu được!
Bởi vì Bùi Nguyên Minh, chính là phân hội trưởng của Long Môn thủ đô trong truyền thuyết, là phân hội trưởng môn chủ Long đã chỉ định.
Uông Linh Đan cũng bị dọa sợ, sau đó trên mặt xuất hiện biểu cảm đương nhiên.
Bùi Nguyên Minh cường đại như vậy, anh không phải phân hội trưởng thì còn ai có thể làm?
Mà khóe miệng Uông Vĩ Thành thì giật giật, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.
Bỗng nhiên ông ta hiểu ra, vì sao Bùi Nguyên Minh có thể bán lệnh bài của phân hội trưởng Long Môn ở thủ đô cho ông ta.