Vẻ mặt tất cả mọi người kỳ lạ nhìn Bùi Nguyên Minh, một lát sau, không biết người nào không nhịn được trước, “phụt” một tiếng bật cười.
“Giám đốc Bùi, đầu óc cậu bị hỏng rồi à? Cậu muốn nói cho chúng tôi biết, cậu đánh gãy tay Lý Minh Tuấn xong, cậu ta chẳng những không truy cứu trách nhiệm của cậu, còn ngoan ngoãn mang hợp đồng quyền đại lý tới cho cậu ký tên sao?”
“Giám đốc Bùi, cậu choáng váng, hay là coi chúng tôi thành kẻ ngốc?”
“Đại diện Lý không tố cáo cậu, bảo mấy luật sư tới cậu phải cảm ơn trời đất, còn nghĩ những chuyện hoàn toàn không có khả năng này, đầu óc cậu bị hủy à?”
Vẻ mặt Kim Mặc Hàn khoa trương nói: “Các vị, tôi nhớ ra rồi, hôm nay lúc ở trên du thuyên, giám đốc Bùi của chúng ta còn cảnh cáo đại diện Lý, bảo hai giờ chiêu ngày hôm nay, anh ấy phải mang theo hợp đồng tới tập đoàn nhà họ Uông chúng ta!”
“Nếu không làm được thì tự mình mua quan tài”
“Không thể không thừa nhận, giám đốc điều hành Bùi của chúng ta, đây gọi là bá đạo, gọi là hung hãn!”
“Kim Mặc Hàn tôi lăn lộn ở thủ đô nhiêu năm như vậy, có thế tử cậu chủ nào chưa từng gặp?”
“Loại người mình không có một chút bản lĩnh, còn dám làm bộ làm tịch, hung hãn ương ngạnh, tôi thật sự mới nhìn thấy lần đầu!”
Nghe những lời Kim Mặc Hàn nói, tưởng tượng tới cảnh lúc sáng, một đám người đều cười mỉa với Bùi Nguyên Minh.
Tên nhóc này coi bọn họ là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt sao?
Đánh gãy tay của Lý Minh Tuấn, còn uy hiếp Lý Minh Tuấn nhất định phải tới đúng giờ ký hợp đồng?
Nghĩ cái gì thế?
Lúc này mấy quản lý cấp cao xinh đẹp đều ôm hai tay, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng là lông còn chưa mọc đủ, quần áo từ trên xuống dưới cộng lại chưa đủ ba triệu rưỡi.
Với đức hạnh này của anh, còn dám làm ra vẻ như thế?
Người này đúng là có bệnh.
Lúc này Uông Vĩ Thành cũng lộ ra nụ cười, ông ta châm điếu thuốc dài mảnh, hít một hơi xong thản nhiên nói: “Cậu Bùi, tôi biết cậu thân thủ không tệ, một mình có thể đánh mấy người”
“Nhưng thương trường không phải giang hồ, ở nơi đó xem trọng nhân tình và giao tình, mà không phải đánh giết”
“Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một tiết!”
“Đó chính là nếu đánh người có thể đổi lấy hợp đồng kinh doanh, như vậy người giàu nhất Giang Nam hiện giờ không phải là Trầm Thiên Ân, mà là lão đại giới hắc bạch!”
“Cho nên người trẻ tuổi vẫn còn quá non”
Nói tới đây, Uông Vĩ Thành vươn tay nhìn đồng hồ một lát, thản nhiên nói: “Bây giờ cách hai giờ còn mây phút, không phải là cậu thật sự cho rằng đến giờ, Lý Minh Tuấn sẽ mang hợp đồng tới cửa đấy chứ?”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, có người đẩy cửa phòng họp ra, em gái ở quầy lễ tân vẻ mặt kinh ngạc xông vào.
“Tổng giám đốc Uông, đại diện Lý Minh Tuấn của tài phiệt Thượng Tỉnh mang theo hợp đồng tới, bây giờ anh ấy đang quỳ gối ở đại sảnh công ty chúng ta…”
Mọi người lập tức đờ đẫn.
Tươi cười trên mặt Uông Vĩ Thành trở nên cứng ngắc, biểu cảm còn khó coi hơn ăn phân.