Chương 1678:
Thấy Trương thiên sư sắp bị kéo ra ngoài.
Bỗng nhiên Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Lâm, Trương thiên sư này đúng là học nghệ không tinh, nhưng mà ông ta thật sự có ý tốt”
“Ông xem như nể mặt tôi, cho ông ta một con đường sống, dù sao cũng cần tích đức cho bà Lâm.
“Được, mọi chuyện đều do cậu Bùi quyết định!” Tuy Lâm Khang Dụ không biết vì sao Bùi Nguyên Minh lại mở miệng cầu xin giúp, nhưng một nhân vật nhỏ như vậy, ông ta cũng không để ý.
“Đưa ông ta đến bệnh viện chữa trị, nhưng sau này không được phép xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Cảm ơn ông Lâm, cảm ơn cậu Bùi!”
€ó thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nhặt về cái mạng nhỏ, Trương thiên sư kích động tới mức toàn thân run lẩy bẩy, cuống quít dập đầu với Bùi Nguyên Minh.
Đối với Bùi Nguyên Minh chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, đối với ông ta thì là một mạng.
“Cậu Bùi, đại ân này không lời nào cảm ơn hết được, tôi sẽ nhớ kỹ hôm nay.”
Sau khi nói xong, ông ta được vệ sĩ đưa đi, sẽ không để ông ta ở đây tiếp tục chướng mắt.
Đợi Trương thiên sư biến mất, Lâm Khang Dụ nhìn Lục Trọng Bằng một cái.
Khóe mắt Lục Trọng Bằng giật giật, lúc này được người ta đẩy tới gần, cúi đầu nói: “Cậu Bùi, rất xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong cậu thông cảm nhiều hơn!”
“Còn chuyện buổi chiều, cũng là lỗi của tôi, tôi bảo người bao vây tấn công cậu, cuối cùng rơi vào kết cục này, là tôi gieo gió gặt bão!
Lâm Khang Dụ thản nhiên nói: “Cậu biết quy củ của tôi rồi đấy”
Gương mặt Lục Trọng Bằng tái nhợt, sau đó liếc mắt nhìn thân tín phía sau nói: “Người đâu”
Tuy sắc mặt thân tín kia khó coi, nhưng vẫn đi tới, dùng sức lực rất mạnh bắt đầu tát Lục Trọng Bằng.
“Bốp bốp bốp..”
Mười mấy cái tát qua đi, mặt mũi Lục Trọng Bằng bầm dập, lúc này nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Bùi, mong cậu tha thứ”
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ mặt Lục Trọng Bằng, thản nhiên nói: “Được tôi giãm lên là chuyện tốt”
“Nể mặt của ông Lâm, tôi sẽ cho anh một con đường sống”
“Nhưng nhỡ đâu ngày nào đó anh đá vào tấm sắt, vậy thì mọi chuyện chưa chắc đâu”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, Lục Trọng Bằng nghe toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thái độ của anh ta với Bùi Nguyên Minh, mới đầu là khinh thường, sau đó biến thành hoàn toàn phục.
Đúng như lời Bùi Nguyên Minh nói, nếu không phải Bùi Nguyên Minh nể mặt Lâm Khang Dụ, như vậy giết chết anh ta thật sự vô cùng dễ dàng.
“Tôi không có yêu cầu gì khác đối với anh, chỉ hi vọng sau này anh đừng dây dưa với Lâm Mạn Ni nữa”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
Gương mặt Lục Trọng Bằng tái nhợt, gật đầu nói: “Vâng!”
Vẻ mặt Lâm Mạn Ni vui vẻ, cô ta vẫn luôn bị Lục Trọng Bằng dây dưa, vì quan hệ giữa hai bên, cô ta không thể quậy lớn chuyện với Lục Trọng Bằng.
Lục Trọng Bằng cũng biết được điểm này, mới không ngừng theo đuổi cô ta.
Không thể ngờ tới hôm nay Bùi Nguyên Minh nói câu đầu tiên là giải quyết chuyện này.
Lâm Mạn Ni gật đầu với Bùi Nguyên Minh nói: “Cảm ơn cậu Bùi, tối nay tôi mời cậu ăn cơm, bày †ỏ cảm ơn”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cảm ơn thì không cần, một câu chuyện mà thôi”
Lâm Khang Dụ cũng có chút lúng túng nói: “Cậu Bùi, còn phải làm phiền cậu xử lý giúp chuyện nhà, thật sự là…”
Bùi Nguyên Minh cười, chủ động đổi đề tài: “Ông Lâm, có thể bảo mọi người rút đi không?”
Lâm Khang Dụ hơi sửng sốt, sau đó vẫy tay ra hiệu cho mọi người rời đi, giữa sân chỉ còn lại ông †a và Lâm Mạn Ni, Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Lâm, ông cũng biết vợ ông không phải trúng tà, mà bị người ta dùng chú thuật khống chế, mà mục đích có lẽ là vì giết ông”
Lâm Khang Dụ thở dài một hơi nói: “Lúc trước tôi không biết, nhưng bây giờ biết rõ rồi: “Vậy ông có biết, kẻ ra tay là người của Thổ Ngự Môn Gia Đảo Quốc hay không”
Nghe thấy bốn chữ Thổ Ngự Môn Gia, sắc mặt Lâm Khang Dụ thay đổi.