Chương 1422
Trong chuyện chơi đồ cổ này, dùng đồ dởm để lừa người khác thật ra không có gì, tất cả mọi người đều làm việc này, lừa thì lừa thôi.
Nếu thua lỗ tiền thì chỉ có thể nói là bản lĩnh của anh không tới nơi tới chốn, chẳng trách người khác được.
Nhưng vấn đề là, giấu kín vật phóng xạ để hại khách hàng, đây đúng là muốn tìm đường chết trong nghề này mà.
Quách Ngọc Minh run rẩy khóe mắt, trên khuôn mặt như ngọc cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Cậu Nạp Lan, tất cả đều là hiểu lâm, thứ này cũng là do tôi thu mua lại thôi, hơn nữa tính chất của nó lại tốt như vậy, chính tôi còn đánh giá qua mấy lần, nếu có chỗ nào khác thường, chắc chắn tôi sẽ không đem bán nó cho cậu Nạp Lan…”
“Bớt nhiều lời đi!” Nạp Lan Tuấn Vũ trực tiếp ngắt lời.
“Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không cần thiết phải nói những lời như có như không này nữa, anh muốn chứng minh mình không muốn hại tôi, vậy thì tốt thôi, hãy nuốt thứ này vào, chẳng những tôi sẽ tin tưởng anh, hơn nữa còn ba quỳ chín lạy xin lỗi anh, từ đây tặng thị trường Dương Thành cho đồ cổ nhà họ Quách các anh!”
“Thế nhưng nếu anh không dám, vậy anh cứ nghĩ cho tốt, nên cho tôi một lẽ công bằng như thế nào mới có thể khiến tôi hài lòng”
Trên mặt Nạp Lan Tuấn Vũ đầy ý lạnh, lúc này vung tay lên, đám đàn em kia của anh ta đã bắt đầu lấy gậy sắt ra chuẩn bị đập cửa hàng bán đồ cổ này.
Quách Ngọc Minh nhìn thấy dáng vẻ đó của Nạp Lan Tuấn Vũ, liên biết hôm nay không có cách nào cho qua được chuyện này.
Nhưng mà anh ta cũng không sợ Nạp Lan Tuấn Vũ, mà thu lại nụ cười làm lành trên mặt, sau đó lạnh lùng nói: “Nạp Lan Tuấn Vũ, đã nói đến mức này rồi, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Trong nghề chúng ta đều biết quy tắc không thể trả lại, nếu anh đã sai, vậy thì phải tự chịu xui xẻo!”
“Ở đồ cổ nhà họ Quách chúng tôi, hàng hóa đã bán ra sẽ không chịu trách nhiệm nữa!”
Giờ phút này thái độ của Quách Ngọc Minh đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, không chỉ có mọi người ở xung quanh đều kinh ngạc, mà ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng phải lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Bây giờ nhà họ Nạp Lan là gia tộc hạng nhất duy nhất ở Dương Thành, hơn nữa còn có quan hệ cực kì tốt với tập đoàn Thiện Nhân, là địa đầu xà chân chính.
Rốt cuộc Quách Ngọc Minh lấy sức mạnh từ đâu ra mà lại dám khiêu chiến với Nạp Lan Tuấn Vũ ở Dương Thành chứ?
Anh ta không sợ Nạp Lan Tuấn Vũ trực tiếp đập chết anh ta sao?
“Hay cho một câu không chịu trách nhiệm!”
Nạp Lan Tuấn Vũ giận quá hóa cười.
“Nếu như ông đây sai lầm thì không còn lời nào để nói, ông đây sẽ tự nhận là không may, thế nhưng mẹ nó là anh tính kế hãm hại ông đây, muốn để nhà họ Nạp Lan của tôi bị diệt vong, còn muốn tôi tự nhận là không may?”
“Ai cho Quách Ngọc Minh anh nói năng hùng hồn như vậy?”
“Người đâu, đập cửa hàng bán đồ cổ này ra!”
“Về phần Quách Ngọc Minh, trói lại, đêm nay dìm sông!”
Sắc mặt Nạp Lan Tuấn Vũ lạnh lẽo, hơi vung tay lên, một câu đã quyết định vận mệnh của Quách Ngọc Minh.
“Ồ, không ngờ rằng chỉ là người của một gia tộc hạng nhất mà lại dám cả gan làm loạn, muốn đập cửa hàng của cậu Quách, còn muốn dìm cậu Quách..”
“Nạp Lan Tuấn Vũ, đừng nói là anh, cho dù bây giờ Nạp Lan Hoàng Chi ở đây, ông ta cũng không có can đảm này đâu?”
Trong lúc nói chuyện, liền thấy có một người phụ nữ mặc sườn xám chậm rãi đi từ đằng sau ra.
Người phụ nữ này có khuôn mặt như vẽ, là người đẹp có thể gọi là yêu nghiệt, chỉ là khó tránh khỏi có nhiều vẻ phong trần, khiến cho người ta cảm thấy giống như gái làng chơi.
Đương nhiên, đàn ông thích loại người như thế này nhất.
Nhưng vấn đề là trong vẻ lẳng lơ của người phụ nữ này còn mang theo mấy phần kiêu ngạo lạnh lùng.
Hai loại khí chất hòa vào nhau, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất dễ đắm chìm.
Nói ngắn gọn, người phụ nữ này là báu vật giữa loài người, nhưng lại không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp xúc được.
Mà khi Nạp Lan Tuấn Vũ thấy được cô ta, lại đột nhiên biến đổi sắc mặt: “Thiệu Tĩnh Anh.. “