Chương 1377
“Anh Minh, gia tộc Sơn Đông Khổng gia không dễ chọc đâu!”
“Khổng Văn Khưu lại là phó chủ tịch Đà Nẵng!”
“Trêu chọc nhà bọn họ rất phiền toái nha!”
Mặc dù Lý Anh Kiệt có can đảm một chút, nhưng khi nghe đến Sơn Đông Khổng gia, anh vẫn có chút sợ.
Tuy rằng Bùi nguyên Minh là cố vấn cho Dương Thành.
Nhưng dù là Dương Định Quốc, lãnh đạo cao nhất ở Dương Thành, gặp Khổng Văn Khưu cũng phải nể vài phần!
Bùi Nguyên Minh lại cười nói: “Không sao, chỉ là vai hề mà thôi!”
Lý Anh Kiệt khẽ cau mày, sau đó không nói gì nữa, vì anh Minh đã nói như vậy rồi thì không có gì để đáng lo nữa.
“Vai hề?”
“Ai cho anh dũng khí để nói ra điều này?”
“Anh có biết chúng tôi là ai không?”
“Đây là Thiếu gia của nhà họ Hạ ở Yến Kinh, đây là Thiếu gia Chân ở thủ đô – Chân Hàn Tước, và đây là Thiếu gia Tống của Quỹ Bách Tin…”
“Một thăng nhà quê như cậu, có gì mà tự tin nói rằng chúng tôi là những người đang làm vai hề?”
Đúng lúc này, bảy tám nam nữ mặc y phục Trung Quốc đi tới, nhìn Bùi Nguyên Minh ngoài mặt thì nở nụ cười nhưng trong lòng thì không hề có ý cười.
Hiển nhiên, đây là những công tử của các gia đình và công ty lớn ở Đại Hạ.
Những người này bình thường không có làm việc gì, trong gia tộc cũng không có quyền thừa kế.
Nhưng bên ngoài thì bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà, làm đủ thứ chuyện xấu!
Nếu bình thường có người không cẩn thận đắc tội với bọn họ thì kết cục đều sẽ rất bi thảm.
“Cậu nhóc, hôm nay cậu gặp phải tai họa lớn rồi! Cứ ở đó mà chờ vận rủi đi!”
“Cho dù là ở Dương Thành này, chúng tôi không giết được cậu, nhưng cũng có thể lột da cậu đấy!”
Rõ ràng, vào lúc này, Khổng Chí Minh và những người khác đã coi Bùi Nguyên Minh và Lý Anh Kiệt như cá trên bàn.
Mấy cô gái xinh đẹp đi theo họ lần lượt nhìn xuống Bùi Nguyên Minh và Lý Anh Kiệt.
Nhà quê chính là nhà quê, lại dám đến đây kêu gào trước mặt các vị thiếu gia? Quả thực là không tự lượng sức mình!
Bùi Nguyên Minh chưa kịp nói thì Khổng Chí Minh đã cười tiến lên, khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh rồi lạnh lùng nói: “Là cậu gây sự?”
“Không sai, Khổng thiếu, chính là tên nhóc này!”
Lúc này, Đường Tử Ngọc ánh mắt thách thức đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, đem khuôn mặt ưa nhìn đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Tên nhóc thối tha, chẳng phải vừa rồi còn hung hăng đạp tôi một cước sao?”
“Tốt rồi! Tôi hiện tại đem mặt tới trước mặt ngươi rồi đây, có bản lĩnh thì đánh ta lần nữa đi!”
“Cậu dám đánh, tôi coi như cậu có dũng khí”.
“Nếu không đánh, ngươi cũng không phải là đàn ông!”
Có Khổng Chí Minh ở đây lúc này, Đường Tử Ngọc cảm giác rằng mình đã cắn chết được Bùi Nguyên Minh rồi.
“Chát-”
Đối mặt với vẻ vênh váo của Đường Tử Ngọc lúc này, Bùi Nguyên Minh không nói lời nào, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, thẳng thắn dứt khoát tát gọn gàng hai cái.
“Ạ_ Đường Tử Ngọc bị đánh đến loạng choạng phải lùi lại, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc và tức giận!
Bà ta không bao giờ ngờ rằng hiện tại có Khổng Chí Minh ở đây mà tên Bùi Nguyên Minh này vẫn kiêu ngạo và bá đạo như vậy.
Không biết Đường Môn, không biết Khổng thiếu thì còn có thể hiểu được, những người không ở đó nói chung là không biết.
Nhưng gia tộc Sơn Đông Khổng gia và phó chủ tịch Đà Nẵng – Khổng Văn Khưu cũng không nhận ra, không phải chứ?”
Đây rốt cuộc là Lăng Đầu Thanh*2 (*Lăng Đầu Thanh: ý chỉ người tính tình nóng nảy, không biết phân biệt phải trái).
Hay là thực sự không sợ hãi và không để ý đến gia tộc Sơn Đông Khổng gia chút nào?
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một loại yêu cầu kỳ lạ như vậy.”
“Nếu cậu đã muốn thì tôi sẽ thỏa mãn cho cậu”.
“Hiện tại, cậu cho rằng tôi có hạt giống?”
“Tôi không phải là đàn ông?”
Vẻ mặt Diệp Hạo lạnh lùng, khóe miệng mang theo ý cười nhạo báng.
Những người xung quanh đều bàng hoàng và đờ đẫn.