Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)

Chương 127



Chương 127

“Tổng giám đốc, vợ của anh lại đến để nói về chuyện đầu tư của công ty đầu tư Bùi Thị, tôi cũng không biết nên giải quyết thế nào.” Tống Kiều Linh thật sự có hơi băn khoăn không biết nên làm gì vào lúc này. Nếu Trịnh Chí Dụng đến thì chỉ cần đuổi đi là được, nhưng thân phận của Trịnh Tuyết Dương quá đặc biệt nên cô ta không dám quyết định lung tung.

“Ồ? Cô ấy lại tới nữa à?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc rồi cũng hiểu. Ông chủ nhà họ Trịnh cũng là một con cáo già, nhất định ông ta sẽ nghĩ ra biện pháp này, bởi vì nếu như không thể hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị thì nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ phá sản.

Sau một lúc nghĩ ngợi, Bùi Nguyên Minh nhớ tới khuôn mặt của Trịnh Tuyết Dương mà hơi mềm lòng, nói: “Lần này đầu tư cho bọn họ bốn mươi lăm triệu đô la đi…”

“Vâng?” Tống Kiều Linh hơi giật mình.

“Hợp đồng vẫn như lần trước, chỉ cần nhà họ Trịnh dám làm loạn thì chúng ta có thể trực tiếp lấy được tài sản này.” Bùi Nguyên Minh lại ra lệnh.

Tống Kiều Linh đã hiểu rõ ràng, quả nhiên Tổng giám đốc rất lợi hại. Một tay đưa táo, một tay giơ gậy, những người nhà họ Trịnh kia không phải là bị xoay như dễ sao.

“Tổng giám đốc, vậy tôi sẽ ký hợp đồng à?” Tống Kiều Linh thận trọng nói.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Chuyện này còn cần tôi dạy cô làm sao? Tạm thời từ chối đi, đợi đến ngày cuối cùng mới miễn cưỡng ký hợp đồng, cứ như vậy đi…”

“Vâng, tôi hiểu rõ rồi.” Tống Kiều Linh khom người rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô ta cũng không dám để cho Trịnh Tuyết Dương chờ lâu.

“Hóa ra là cô Tuyết Dương ở đây. Không biết lần này đến đây vì việc gì?” Tống Kiều Linh cười nói khi vừa bước vào phòng tiếp khách.

Trịnh Tuyết Dương không ngờ lại gặp Tống Kiều Linh sớm như vậy, cô đứng lên nói: “Trưởng phòng Linh, đây vẫn là chuyện đầu tư mà thôi. Không phải lần trước chúng ta có nói về việc đầu tư vào trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh chúng tôi sao? Tôi nghĩ…”

Tống Kiều Linh ngắt lời cô: “Cô Tuyết Dương, không phải là tôi không muốn giúp đâu, nhưng những gì gia đình họ Trịnh của cô đã làm, cô biết rõ hơn tôi mà… Cháu trai nhà họ Trịnh kia đã đùa bỡn những cô gái ở quầy lễ tân, gạ gẫm tôi thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả thư ký Vân cũng dám trêu ghẹo. Hiện giờ tôi không biết nên nói anh ta là kẻ bạo gan hay là nói anh ta không có não nữa.”

Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: “Trưởng phòng Linh, anh ta quen thói ngang ngược của bọn nhà giàu đấy, xin cô hãy bỏ qua cho.”

Tống Kiều Linh thờ ơ nói: “Bỏ qua? Nói thắng ra thì tôi cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé ở dưới đáy mà thôi, làm sao dám lên mặt với những con cháu gia tộc lớn như các người? Hơn nữa, tán gái chỉ là chuyện bình thường, nếu như chỉ vì lời cầu hôn của Trịnh Chí Dụng mà tôi bác bỏ cả nhà họ Trịnh của cô thì làm sao tôi có thể vượt qua cửa ải đó mà đứng ở vị trí như thế này.”

Nghe được lời nói của Tống Kiều Linh, Trịnh Tuyết Dương thầm thở dài, nói tiếp: “Cảm ơn trưởng phòng Linh đã rất coi trọng. Vậy thì không biết sự hợp tác của chúng ta có thể tiến hành được không? Dù theo điều kiện trước đây thì chúng tôi cũng đồng ý..”

Tống Kiều Linh thở dài, ra chiều suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cô Tuyết Dương, tôi và cô thật đúng là vừa gặp đã thân. Tôi không cố ý lừa dối cô trong lần hợp tác trước đâu, nhưng yêu cầu của hợp đồng là do tổng giám đốc tự mình để ra, tôi ở vị trí này cũng không nói thêm được gì, không biết cô có thông cảm cho tôi được không?”

“Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được Trịnh Tuyết Dương nói.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Tống Kiều Linh nói với vẻ hài lòng: “Cô Tuyết Dương, cá nhân tôi rất ngưỡng mộ cô và tôi đánh giá rất cao về mảnh đất này của nhà họ Trịnh các cô…Tuy nhiên, nhà họ Trịnh của cô lại phạm sai lầm, không ngừng thử thách mức độ chịu đựng của tổng giám đốc.”

“Nói thật với cô, dù là đùa giỡn thư ký Vân cũng không phải là vấn đề gì lớn. Vấn đề lớn nhất của cô là chúng tôi đã lập hợp đồng ở đây và các người lại đang cố gắng thay đổi nó. Điều này thể hiện sự thiếu tôn trọng với công ty của chúng tôi cũng như với tổng giám đốc.”

“Tổng giám đốc vừa mới tiếp quản công ty, nhưng một dự án nhỏ như vậy luôn khiến anh ấy bận tâm. Hiện tại anh ấy không muốn thực hiện khoản đầu tư này và tôi đành chịu… Vâng, tình hình chính là như thế. Cô Tuyết Dương à, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép trước.” Tống Kiều Linh cười cười, sau đó bước trên đôi giày cao gót ra ngoài. Trong phòng tiếp khách, Trịnh Tuyết Dương thở dài, Trịnh Chí Dụng này thật sự là thành công thì ít, thất bại lại có thừa, bởi vì chính bản thân anh ta hầu như không hề có khả năng thành công.

Tuy nhiên, Trịnh Tuyết Dương vẫn có thể nhận ra rằng Tống Kiều Linh dường như có ấn tượng tốt với cô. Dù sao thì xem như cũng có một bước đột phá, có lẽ chuyện này vẫn còn có thể giải quyết được.

“Trở về nghĩ cách khác vậy.” Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, xoay người rời đi, tiếp tục ở lại đây cũng không làm được gì.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv