Chương 1176 Năm phút sau, George đã đi đến chỗ giữa sân.
Khi nhìn thấy những chiếc xe kia, trên mặt anh ta xuất hiện một nụ cười.
“Bùi Nguyên Minh, mày dám đắc tội tao? Chờ chết đi!”
George vội vàng đi xuống xe và đến giữa sân, nhưng mà một giây sau anh ta lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì tất cả những tên đàn em của anh ta, bao quát cả Vương Khố Khắc đều đang năm lăn hết ra đất, tay chân của người nào người nây cũng bị đánh gãy.
Đây là những binh lính nghỉ giải nghệ đã từng ra chiến trường, sao họ lại thành như thể vậy?
“Làm sao có thể chứ?”
Trên mặt George đây kinh ngạc, những người này là thành viên đến từ tổ chức Đại Hạ, bây giờ tất cả đã bị đánh cho tàn phế, anh ta căn bản không có cách nào giải thích với ban giám đốc của tập đoàn Phong Phú.
Ngay sau đó, tâm mắt anh ta chuyển động, nhưng lại không phát hiện ra xe Bùi Nguyên Minh đâu.
Điều này làm cho sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi.
Lúc này, một bóng dáng từ bên cạnh bước ra, đó chính là Bùi Nguyên Minh.
“Mày đã làm cái gì? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
George gần như mở miệng hỏi theo bản năng.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Tao đưa những người này xuống Địa Ngục, tiếp theo, tao cũng sẽ đưa mày đi cùng.”
“Mày! Bọn mày không thể động vào tao!”
“Tao là Nam Tước của để quốc Ba Tư!”
“Tao được miễn quyên ngoại giao!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang từng bước tới gần, cả người George run lên.
Anh ta nhìn những tên thuộc hạ bị đánh gãy hết tay chân kia, làm sao anh ta có thể chống đỡ được Bùi Nguyên Minh?
Giờ phút này trong lòng George chỉ có hối hận, vô cùng hối hận!
Anh ta hối hận vì sao mình lại tới đây!
“Chát!”
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nói nhảm, thẳng tay tát George một phát, trực tiếp tát cho mặt anh ta lệch đi.
“Mày…. Tao muốn đến đại sứ quán báo cáo, mày xong đời rồi!”
Nói nhảm nhiều quá!”
Bùi Nguyên Minh đáp một phát vào đùi phải của George.
“Á…..
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết truyền ra, George nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị người Đại Hạ đánh gãy chân.
Tiếng “tạch tạch” vang lên liên miên bất tuyệt, chẳng mấy chốc, tứ chi của George đã bị đánh gãy, cuối cùng Bùi Nguyên Minh một cước dẫm lên trên đầu George, tiếng nức nở trong cổ họng dần biến mất, không còn tiếng thở nữa.
Một lúc sau, Bùi Nguyên Minh bình tĩnh đi về phía mấy tên thuộc hạ của George, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng người này đã hoàn toàn bị phế bỏ, chỉ có tài xế của anh ta mới có thể giữa lại toàn bộ chân tay.
“Tao không động vào mày là vì muốn mày mang một câu về cho chủ nhân của mày, ở trước mặt tao, quý tộc của đế quốc Ba Tư chỉ là rác rưởi…”
“Tao nói tất cả lũ quý tộc chúng mày, bao gồm cả nữ vương của chúng mày!”
Bùi Nguyên Minh để lại câu nói này sau đó quay người rời đi.
Chẳng mất chốc, trong vòng tròn giới thượng lưu của Dương Thành chấn động.
Tập đoàn Phong Phú của đế quốc Ba Tư chịu thiệt hịa lớn ở Dương Thành.
Một trong những người đại diện đến lần này, George III, đã bị người hoàn toàn phế bỏ.
Bao gồm cả mười mấy chiến tướng giải nghệ dưới trướng.
Cái tin tức này làm rung động lòng người.
Những năm gần đây, công ty nước ngoài luôn ngoài luôn muốn xâm lấn vào thị trường của Đại Hạ.
Mà lần này thị trường Dương Thành chính là cơ hội tốt nhất.
Từ đế quốc Ba Tư, đến nước Mỹ, Đảo Quốc, không biết bao tập đoàn cùng thế lực nước ngoài đang có ý định vươn tay với Đại Hạ.
Thế nhưng sau khi tin tức này truyền ra lại làm cho các tập đoàn nước ngoài bảt đâu chân chờ.
Bởi vì iêu này có ý nghĩa là cho dù gia tộc Bùi Thị và sáu gia tộc hạng nhất có đổ xuống.
Nhưng ở Dương Thành vân có nóc nhà như Ví dụ như, tập đoàn Thiện Nhân.
Nghe nói, lần này người ra tay phế bỏ George III chính là thế tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân.
Hơn nữa còn để lại lời nói hùng hồn rằng tấ cả quý tộc của đế quốc Ba Tư đều là rác rưởi.