Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)

Chương 1110



Chương 1110

Anh Thương Dăng lạnh lùng cười một cái: “Dám bày hàng tại địa bàn của ông đây, lại còn dám không nộp tiên bảo hộ hả? Có chút thú vị đấy!”

“Đã lâu rỒi không gặp qua loại người không biết tốt xấu như vậy rôi!”

Đang nói chuyện, anh Thương Dăng “phụt”

một cái phun ra một vũng nước miếng xuống dưới đất, sau đó ung dung nói: “Thằng nhóc hôi hám kia, liếm sạch vũng nước miếng này mau, rồi sau đó quỳ xuống dưới đất mà nói chuyện với ông đây!”

“Nếu không thì hôm nay ông đây sẽ chặt bỏ đi cái chân của mày đấy!”

Nghe đến đây, Lý Đức Tài và đám thuộc hạ của anh ta đều lộ ra vẻ cười cợt.

Lý Đức Tài trừng mất nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, rồi nói: “Tên nhóc thối kia, mày có nghe thấy hay chưa? Còn không mau quỳ xuống ngay đi!”

“Bây giờ mày chịu ngoan ngoãn nghe lời, anh Thương Dăng may ra sẽ không có giết mày!”

“Còn nếu mày không chịu nghe lời, thì tao sợ rằng một lát nữa thôi mày có bò cũng không bò ra ngoài nổi đâu!”

Thần sắc của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhìn màn trình diễn của Lý Đức Tài, căn bản là anh không có lấy một chút động đậy nào.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương mới vội vàng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, đem anh chặn lại ở phía sau, rồi mới nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, đây đều là những tên trên giang hồ cả, hiện tại chúng ta không chọc vào bọn chúng nổi đâu.”

Nói xong, cô quay sang xin lỗi anh Thương Dăng và nói: “Anh Thương Dăng, chúng tôi lần đầu tới đây, không biết quy củ nơi này của các anh”

“Không biết là chúng tôi cần phải nộp tiền như thể nào đây, một lát nữa tôi sẽ trả toàn bộ phí dùng ngay.

Vốn dĩ anh Thương Dăng chưa có nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương, nhưng hiện tại anh ta lại nhìn thấy vẻ đẹp mê người này của cô, cả người anh ta đều có chút sửng sốt.

Một lúc sau, trên mặt hẳn lộ ra nụ cười xấu xa và nói: “Em gái nhỏ à, cái sạp hàng này là do em bày ra hay sao hả?”

“Cái tên đánh người chính là chồng của em à?”

“Đúng vậy, nếu cần tiền thuốc than gì đó thì chúng tôi sẽ đền ngay” Trịnh Tuyết Dương nói.

“Tiền thuốc thang sao? Cái thứ đó không cân đâu!”

anh Thương Dăng ha ha ha cười lớn.

“Thế này đi, tối nay em đi cùng với anh trai, cùng với anh đây vui vẻ một đêm. Sau này, anh đây sẽ bảo kê cho em. Còn về chuyện chồng em đánh người thì cũng cho qua đi.”

Nói xong câu này, cả khuôn mặt của anh Thương Dăng đều hiện lên vẻ quyết tâm phải giành cho bằng được.

Ở cái phố đi bộ này, anh ta đã sử dụng cái thủ đoạn tương tự như thế này không biết là bao nhiêu lần rôi, bao nhiêu cô gái nhỏ cũng vì vậy mà đã bị hủy hoại.

Những cô gái nhỏ đứng ra bán hàng rong đó thì có thể có mối quan hệ rộng lớn gì được cơ chứ?

Bị anh ta tùy tiện uy hiếp một cái, không phải đều sẽ phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mặc cho anh ta trêu đùa hay sao hả?

Nhìn cái vẻ mặt nhất định phải giành cho bằng được của anh Thương Dăng này, tất cả mọi người đều biết là xong rồi.

Cô gái nhỏ này nhất định sẽ bị anh Thương Dăng hủy hoại rồi.

Nhiều người không khỏi trừng mắt tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh, cũng chính bởi vì anh, nếu không thì một cô gái nhỏ xinh xắn như vậy làm sao lại gặp phải chuyện như thế này được chứ?

Nghe xong những lời của anh Thương Dăng, vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương vô cùng khó xử.

Mặc dù lúc trước ở trong giới kinh doanh, cô cũng đã gặp qua một số người thèm muốn cô, nhưng mà những người đó nhìn chung đều là ra hiệu rất ẩn ý.

Còn cái loại người lưu manh không ra gì như anh Thương Dăng này đây, nói những lời lẽ thẳng thắn như vậy, cô cũng là lần đầu tiên gặp phải loại người như thế này.

Trong một khoảnh khắc đó, cô còn không biết là phải trả lời như thế nào nữa.

Lúc này đây, Bùi Nguyên Minh mới cười và nói: “Vợ à, chuyện này để anh giải quyết cho”

Nói xong, Bùi Nguyên Minh chỉ vào thùng rác ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Con ruồi đúng không hả? Nếu đã là con ruồi thì nên ở trong thùng rác mới phải.”

“Tự mình leo vào trong đó quỳ, chuyện ngày hôm nay xem như là bỏ đi. Nếu không thì cả nửa đời sau của mày, đều phải nằm trong đây rồi”

Vốn dĩ, cái gã anh Thương Dăng đó đang rất đắt ý vui mừng, nghe xong những lời mà Bùi Nguyên Minh nói thì liền sững sờ.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh, trong mắt toát ra đầy tia man rợ.

anh Thương Dăng anh ta đã ngang ngược trên con phố này bao nhiêu năm rồi, đã khi nào mà anh ta gặp phải một người kiêu ngạo như vậy chưa hả?

Nhìn cái biểu hiện của anh Thương Dăng, mọi người đều biết rằng đã kết thúc rồi!

Tên tiểu tử này đúng là tự tìm đến cái chết mà.

Nói chuyện với anh Thương Dăng kiểu này trên địa bàn của anh ta, anh là đang sợ bản thân mình sẽ không thể chết sớm được hay sao chứ hả?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv