Chàng Rể Quyền Thế (Phú Đại Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh)

Chương 1107



Chương 1107

Mặt của Trịnh Tuyết Dương đen lại, cô không ngờ là ra đây bán hàng vỉa hè lại gặp phải người bỉ ổi buồn nôn như Lý Đức Tài.

“Quản lý Đức Tài, tôi lại cảm thấy đôi tất đang ở trong tay ngài chất lượng không được tốt lắm thì phải, không phải ngài thích hàng chính hãng sao? Hay là chúng ta mua đôi tất trên đùi của cô ấy đi”

“Đúng đó! Chỉ cần cô chịu, giá của đôi tất cô đang đi bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẽ mual”

“Đương nhiên, nó phải được cô tự tay cởi ra, nếu không như vậy thì sẽ không có ý nghĩa!”

Chắc là Lý Đức Tài đã rất nhiều lần nhắc đến Trịnh Tuyết Dương trước mặt cấp dưới của anh ta.

Rất rõ ràng, anh ta không chỉ hận Trịnh Tuyết Dương vì đã đuổi mình ra khỏi công ty Bạch Vân, mà từ lâu anh ta đã có ý đồ với Trịnh Tuyết Dương.

Lúc này Bùi Nguyên Minh từ phía sau đi ra, nhíu mày nhìn Lý Đức Tài.

Trịnh Tuyết Dương đang bán hàng vui vẻ như vậy, anh còn không dám làm phiền.

Vậy mà không biết cái gã này từ đâu chui ra phá hủy tất cả, còn dám trọc ghẹo Trịnh Tuyết Dương chuyện này khiến Bùi Nguyên Minh có chút tức giận.

Anh mắt của Bùi Nguyên Minh vô cùng băng lạnh, chỉ một ánh mắt mà thôi, liền có thể khiến cho đám người Lý Đức Tài phát lạnh cả người đều nổi da gà.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, Trịnh Tuyết Dương giật nảy mình vội vàng thấp giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, không cần để ý tới mấy người này làm gì, chúng ta ra đây làm ăn chứ không phải đi gây chuyện, dĩ hòa vi quý.”

Trịnh Tuyết Dương sợ Bùi Nguyên Minh nhịn không được lại ra tay đánh người thì sẽ rất phiền phức.

Bây giờ cô không còn là tổng giám đốc của công ty Bạch Vân nữa, lỡ như Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay đánh bị thương người ta, bị cảnh sát an ninh khu vực bắt đi thì phải làm sao bây giờ?

Bây giờ cô không một xu dính túi nếu Bùi Nguyên Minh mà vướng phải phiền phức gì đấy cô sợ mình không cứu nổi anh.

Bùi Nguyên Minh nghe thấy Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, cũng gật đầu nói: “Được rồi, anh nghe em.”

Nói xong anh quét mắt mình Lý Đức Tài một cái, lạnh lùng nói: “Quây hàng của chúng tôi không chào đón loại khách hàng này, cút đi.”

Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, biểu tình trên mặt Lý Đức Tài đột nhiên trở nên rất kì dị.

Anh ta đánh giá từ trên xuõng dưới Bùi Nguyên Minh một phen, đột nhiên buột miệng cười: “Người này, chắc là người chồng trong truyền thuyết của tổng giám đốc Tuyết Dương đúng không nhỉ?”

“Nghe nói anh ăn bám rất giỏi, tổng giám đốc Tuyết Dương gả cho anh cũng đã được ba năm, vậy mà anh lại không làm nên trò trống gì, ngay cả một chút cống hiến cho nhà họ Trịnh cũng không có.

“Bây giờ, công ty của tổng giám đốc Tuyết Dương cũng đã chuyển sang cho người khác, khổ thân cô ấy còn phải ra đây bán hàng vỉa hè nuôi anh.”

“Anh bạn, tôi không thể không thừa nhận, bản lĩnh ăn bám của anh quá trâu bò rồi!”

“Anh là tổ sư gia của phái ăn bám sao! Lúc nào anh viết ra một bản tự truyện kể về cuộc đời mình, tôi nhất định sẽ mual”

Những người đang ở xum quanh đó nghe được câu nói này của Lý Đức Tài đều cười ha ha.

Một tên cấp dưới của Lý Đức Tài quan sát Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới một cái, sau đó nói: “Quản lý Đức Tài, dáng vẻ của thằng ăn bám này cũng không ra làm sao!”

“Dáng dấp của tôi còn đẹp hơn anh ta nhiều, không biết tôi như thế này có đủ tư cách ăn bám hay không!?”

“Ha ha ha hai”

Cả đám người ồ ạt cười phá lên, những người đi qua đường vây xem cũng chỉ trỏ Bùi Nguyên Minh.

Đã lớn bằng ấy tuổi rồi, còn đi ăn bám thật là mất mặt mà.

Ở trong mắt mọi người, Bùi Nguyên Minh chính là loại người hết ăn lại nằm, đúng là làm mất hết mặt mũi của đàn ông.

Vợ rõ ràng xinh đẹp như vậy lại không lo đi làm kiếm tiền nuôi vợ, tên này lại ngược lại để vợ bán hàng vỉa hè nuôi mình!?

Nhưng trào phúng thì trào phúng vậy thôi, không biết bao nhiêu thằng đàn ông ở đây đang ở trong lòng ước ao ghen tị kia kìa.

Nhìn Bùi Nguyên Minh cũng bình thường thôi, nhưng sao anh ta lại có thể cưới được một cô vợ đẹp đến mức yêu nghiệt vậy.

Nếu như có thể sống cùng người đẹp như vậy, cho dù muốn bọn họ ở rể, bọn họ cũng sẽ đồng ý.

Đối với những lời trào phúng này, Bùi Nguyên Minh không quan tâm, trời đất bao la bà xã là lớn nhất.

Bà xã đã nói không được ra tay, vậy thì anh sẽ không ra tay, anh nhịn.

Nếu không với tính cách của Bùi Nguyên Minh, chỉ sợ những người này đã sớm năm trên mặt đất kêu oai oái rồi.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương tiến lên phía trước một bước, mở miệng nói: “Mọi người, vợ chồng chúng tôi đã ra đây bán hàng, thì khẳng định là có nỗi khổ riêng không tiện nói, hy vọng mọi người đừng làm khó chúng tôi.”

Quan niệm của Trịnh Tuyết Dương chính là hòa khí sinh tài, dưới góc độ nhìn nhận sự việc của cô, cái quầy hàng vỉa hè nhỏ này chính là nguồn nuôi sống cô và Bùi Nguyên Minh trong tương lai.

Vì lý do đó, cho nên cô phải nhịn để gió êm sóng lặng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv