“Anh cũng ở đây à?” Một âm thanh phụ nữ mang đầy phần khích vang lên phía sau Trương Thác.
Trương Thác quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đẹp tóc dài dáng người thanh thoát đi về phía mình, chính là Cảnh Nhược Phiến.
Sau khi Cảnh Nhược Phiến bước tới, ánh mắt trực tiếp tập trung vào người Thiện Trang, cảnh cáo: “Tên họ Thiện kia, đừng để tôi thấy anh làm một số chuyện không thể nhìn mặt người khác, hiểu không?”
Thiện Trang cười: “Tôi chỉ đến dự tiệc, chuyện này chắc không tính là chuyện không thể nhìn mặt người khác chứ?”
“Hy vọng là như vậy.” Trong mắt Cảnh Nhược Thiền có ý cảnh cáo, nhìn Thiện Trang gật gật đầu, sau đó nói với Trương Thác: “Có muốn qua bên kia uống một ly không.”
Trương Thác gật đầu: “Cũng được.”
Bữa tiệc lần này, chuẩn bị không ít buffet và rượu ngon, Cảnh Nhược Phiến cầm hai ly rượu vang đỏ từ trong tay nhân viên phục vụ, đưa cho Trương Thác một ly: “Còn chưa tự giới thiệu, tên tôi là Cảnh Nhược Phiến.”
“Trương Thác.” Trương Thác tiếp nhận ly rượu, nhẹ nhàng chạm vào cốc với Cảnh Nhược Phiền, phát ra tiếng “keng” vang lên.
Hai người dường như đồng thời thưởng thức một hớp rượu ngon trong ly.
Đôi mắt đẹp của Cảnh Nhược Phiến quan sát Trương Thác một lúc, mở miệng hỏi: “Công phu của anh, học được từ đâu vậy?”
Trương Thác cười: “Tự học.”.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em |||||
“Không tin.”Cảnh Nhược Phiến lắc đầu: “Nếu anh không muốn nói thì thôi, nhưng tôi muốn tự mình thử xem.”
“Cô muốn thử như thế nào?” Trương Thác tò mò hỏi.
“Rất đơn giản.” Cảnh Nhược Phiến đặt ly rượu trong tay sang bên cạnh: “Trong câu lạc bộ này, có lôi đài chuyên dụng, hai chúng ta đánh một trận.”
Trương Thác cần thận quan sát người phụ nữ trước mặt này, về mặt khí chất mà nói, trên người nữ nhân này, hơn nữa là một loại khí chất của người ham đọc sách, nếu như không quen biết người phụ nữ này, Trương Thác thật đúng là nhìn không ra, đây là một phần tử bạo lực.
Trương Thác lắc đầu: “Tôi không thích động thủ với phụ nữ.
“Nhưng tôi muốn động thủ với anh!” Cảnh Nhược Phiên vừa dứt lời, tung một cước đá về phía Trương Thác.
Đối mặt với một cú đá bất ngờ của Cảnh Nhược Phiến, Trương Thác chỉ đưa tay ra chống đỡ, dễ dàng chặn lại cú đá này, tay của anh vừa hay chạm vào đùi của Cảnh Nhược Phiến.
Chân dài trắng đẹp và lớp da có độ đàn hồi.
Động tác của Cảnh Nhược Phiến không ngừng, lại tung ra một quyền, đánh thẳng vào mặt Trương Thác, cũng như thế, bị Trương Thác xuất chiêu sau mà công hiệu, giơ tay đánh vào cánh tay Cảnh Nhược Phiến, khiến một quyền này của Cảnh Nhược Phiến phát huy không ra chút uy lực gì cả.
Cảnh Nhược Phiến còn muốn động thủ nữa, kết quả bị Trương Thác nắm lấy bàn tay cô trước, lần này, ngay cả cơ hội tung quyền cũng không có nữa.
Từ đầu đến cuối, Trương Thác trong tay đều cầm ly rượu vang đỏ, ngay cả một chút cũng không đỗ ra, mà bản thân Trương Thác vẫn đứng ở nơi đó, hai chân cũng không hề nhúc nhích một chút nào.
Trương Thác cười ha hả: “Người đẹp, chúng ta đừng đánh nữa, nếu tiếp tục đánh, tôi sẽ lợi dụng để chiếm đoạt lấy cơ thể cô đó.”
Lúc Trương Thác nói chuyện, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút nắm đắm bị giữ trong tay.
Sắc mặt Cảnh Nhược Phiến đỏ ửng lên, dùng sức rút tay ra khỏi tay Trương Thác: “Chuyện này hoàn toàn là anh bắt nạt người ta!”
“Tôi lạy cô đó người đẹp, nói chuyện phải để lại chút lương tâm chứ, là cô động thủ với ta trước đấy.” Trương Thác đưa Cảnh Nhược Phiên ly rượu Tây, bước nhanh về một phía khác.
Cảnh Nhược Phiến nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Thác, trong đôi mắt đẹp nỏi lên ánh sáng long lanh.