“Được! Tiêu Sơn làm ra biểu cảm gương mặt xem cái chết như không: “Tối nay, để ta lén mở nó!”
Giải quyết xong chuyện ở đây, Trương Thác tạm thời cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại nơi đây nữa, xem thời gian, cũng mới vừa vào trưa, liền nghĩ rằng buổi chiều sẽ lại đi dạo cùng với Lâm Ngữ Lam.
Kết quả đang định gọi điện thoại đi, thì điện thoại của Lâm Ngữ Lam đã gọi lại trước.
“Ông xã, anh ở lại Hàng Châu giúp đỡ chú Tiêu trước đi, công ty em có chuyện, phải trở về trước.” Giọng nói trong điện thoại của Lâm Ngữ Lam mang theo sự xin lỗi sâu sắc.
“Bây giờ em đang ở đâu đấy?” Trương Thác hỏi một tiếng.
“Đã lên máy bay rồi, máy bay sẽ lập tức cất cánh, em không dám nói cho anh biết, anh yên tâm ở lại Hàng Châu chờ trước đi, nều em xong việc trước, em sẽ đến tìm anh.”
Trương Thác nghe những lời Lâm Ngữ Lam nói, lại có một cảm giác không biết nên trả lời thế nào, người phụ nữ sợ sẽ ảnh hưởng đến mình bên này, nên mãi cho đến khi máy bay sắp cất cánh mới nói.
“Cái đó…” Trương Thác mở miệng, từ đầu chí cuối không biết nên nói những gì.
“Được rồi, ông xã, anh làm việc đi, máy bay sắp cất cánh rồi, không nói nữa, chăm sóc tốt cho bản thân nhé, tút... Tín hiệu báo máy bận trong điện thoại truyền đến.
Trương Thác biết rằng, Lâm Ngữ Lam là không muốn để cho mình sinh thêm nhiều dự định khác, vì vậy mới kết thúc cuộc đối thoại vội vàng như vậy.
Cùng với sự tiếp xúc nhau một cách chằm chậm, Lâm Ngữ Lam đã nhìn thấy khía cạnh khác của Trương Thác, Trương Thác cũng nhìn thấy khía cạnh không giống người khác của Lâm Ngữ Lam, nữ tổng tài ngoài mặt băng giá này, thực tế là loại người rất không muốn gây phiền phức cho người khác.
Lâm Ngữ Lam vừa đi, thì buổi chiều này Trương Thác cũng không có việc gì nữa, dứt khoát ăn đại một bữa cơm trưa rồi đợi trước cửa phòng thí nghiệm.
Lúc khoảng 5 giờ chiều, Trương Thác nhìn thấy Vị Lai tràn đầy sức sống đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
||||| Truyện đề cử: Chuyến Xe Của Quỷ |||||
“Nghiên cứu xong rồi?” Trương Thác bước lên phía trước hỏi.
“Wow, lão đại, anh vẫn luôn chờ ở đây à?” Vị Lai nhìn Trương Thác với vẻ bất ngờ: “Anh không đi với chị dâu hả?”
Trương Thác cười khổ: “Chị dâu em trở về Ngân Châu rồi.”
“Hi hi, lão đại, đây vẫn là lần đầu tiên em thấy anh vì một người phụ nữ mà thất thần như vậy đấy, không được, em phải chụp lại.” Vị Lai ấn nhẹ lên cổ áo đồ cổ trang trung hoa của mình: “La, xong rồi, em phải lưu lại bộ dạng bị mất mát này của anh sau này tha hồ mà chế giễu anh!”
Trương Thác vỗ nhẹ lên vằng trán bóng loáng của Vị Lai. Nha đầu em đây thì hiểu cái gì, đợi đến khi em gặp được người mình thích, em đừng có mà trách anh cười em đấy!”
Gương mặt tuyệt mỹ của Vị Lai, bỗng đỏ lên.
Bộ dạng này, lập tức khiến cho Trương Thác cảm thấy thích thú, anh nhướng mày lên, nhìn Vị Lai: “Nha đầu, chắc không phải là em bị anh nói trúng rồi đó chứ, có người trong lòng rồi?”
“Ay yol” Vị Lai xua tay: “Cái gì mà người trong lòng cơ chứ, chỉ là có quan hệ tốt hơn một chút mà thôi.”
“Em được lắm đấy.” Trương Thác làm gì mà không nhìn ra được tâm tư của Vị Lai: “Lúc nào mới dẫn ra đây, cũng để cho anh kiểm định giúp em?”
“Tối nay anh ấy hẹn em ăn cơm, lão đại hay là, anh đi cùng với em đi?” Vị Lai mắc cỡ đỏ mặt, hỏi một cách thăm dò.
“Tối nay à…” Trương Thác lộ ra vẻ mặt khó xử, lúc trưa anh cũng đã nói xong với Tiêu Sơn rằng buổi tối cùng nhau uống rượu rồi.
Lúc Trương Thác đang khó xử, thì điện thoại Tiêu Sơn gọi đến.
Vừa nhận điện thoại, thì giọng nói đầy phấn khởi của Tiêu Sơn vang lên: “Tiểu Thác! Tối nay cha nuôi có thể không cách nào uống rượu cùng với con được rồi, lần này con thật sự đã giúp ta một việc lớn đấy, tối nay ta phải ở lại phòng thí nghiệm.”
Sáu giờ chiều, Vị Lai cởi bỏ hán phục trên người cô ấy, thay một bộ quần jean củng áo sơ mi có vẻ hơi nhỏ mới tinh, tuy rằng thiếu đi vài phần tiên khí, nhưng càng thêm vài phần trẻ trung, năng động, mái tóc dài mềm mại xõa ra, cặp lông mày lá liễu cong cong, làn da trắng nõn mềm mại, bộ dáng thanh thoát đáng yêu thế này, khiến người qua đường liên tục nhìn ngắm không chớp mắt.