Trương Thác liếc nhìn điện thoại, muốn biết tình hình bên đó của Lâm Ngữ Lam thế nào rồi, trên điện thoại có tin nhắn mà Lâm Ngữ Lam gửi đến, nói bọn họ đã đến cục cảnh sát rồi, đang làm bản ghi chép, bọn côn đồ đều bị chế ngự rồi.
Trương Thác thu điện thoại lại, nói với Cảnh Nhược Phiến: “Đồ đần, nếu đợi chút nữa cô trở về cục cảnh sát thì đưa tôi đi cùng một chuyến.”
Vẻ mặt Cảnh Nhược Phiến đầy ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi muốn đi đến cục cảnh sát?”
“Nói cô là đồ đần, thật sự không uổng công gọi mà”
Trương Thác vỗ trán: “Còng tay cô cũng lấy ra rồi, tôi còn đoán cô bắt người là muốn giở trò bịp bợm hay sao?”
Nếu như Mễ Lan ở đây, nhất định có thể nghe ra được từ bịp bợm mà Trương Thác nói trong miệng là chỉ cái gì, nhưng Cảnh Nhược Phiến thì không nghe ra được lời nói này có tầng hàm ý sâu xa hơn, cô có chút ngại ngùng, điều mà bản thân thể hiện, quả thật có chút ngu xuẩn.
Cô đã thông báo cho người trong đội, kêu đội đưa người qua.
Tuy là Cảnh Nhược Phiến chỉ là một hình cảnh nhỏ nhoi, nhưng mối quan hệ của ông cô ấy, thì không phải là tầm thường, đội trưởng của đội hình cảnh vừa nghe tháy Cảnh Nhược Phiến đọ sức với tên côn đồ, đối phương còn có súng, suýt chút nữa thì sợ đến mắt cả hồn vía, vội vàng gạt hết tắt cả công việc trong tay, đưa người nhanh chóng đến đây.
Trong thời gian chờ đợi cảnh sát đến, Cảnh Nhược Phiến nhìn Trương Thác vô cùng hiếu kỳ: “Anh là vệ sĩ chuyên nghiệp sao? Hay là lính đánh thuê? Thân thủ của anh là từ đâu đến?”
“Tôi có một người bạn đã sống hơn 130 tuổi rồi, bây giờ mỗi ngày vẫn còn hút thuốc uống rượu, sống một cách nhàn nhàn hạ hạ, cô biết tại sao không?” Trương Thác hỏi ngược lại.
“Tại sao?” Cảnh Nhược Phiến hỏi trong tiềm thức, từ trước đến giờ cô chưa từng nghe nói qua có người sống 130 tuổi rồi mà mỗi ngày còn hút thuốc uống rượu, chẳng lẽ thân thủ của người này, có liên quan đến những chuyện này sao?
“Bởi vì anh ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện vớ vẫn không liên quan đến mình.”
Trương Thác nhếch miệng, lấy điện thoại ra, mở ra một phần mềm gây cười rồi xem nó.
Cảnh Nhược Phiến sững sờ trong giây lát, ngay sau đó liền giơ nắm đấm nhỏ lên, vung lên với Trương Thác, quan tâm nhiều đến chuyện không liên quan đến mình?
Anh ấy nói mình quan tâm nhiều đến chuyện không liên quan đến mình sao? Thật là!
Cảnh Nhược Phiến tức giận đến nổi không biết phải nên nói cái gì mới tốt, con người này thật sự là quá vô lại rồi!
Cái này nếu như là người khác, dám nói những lời như vậy với Cảnh Nhược Phiến, thì Cảnh Nhược Phiến sớm đã dùng nắm đắm để chào hỏi rồi.
Nhưng đây lại là Trương Thác, lúc vừa rồi, Trương Thác không chỉ cứu mạng Cảnh Nhược Phiến, mà còn giúp cô bắt được tên côn đồ lại, cùng với thân thủ mà Trương Thác thể hiện ra, đều khiến cho Cảnh Nhược Phiến cảm thấy vô cùng tò mò, đối với Trương Thác, cô thật sự không thể tức giận nổi, thậm chí còn nảy sinh ra một sự tò mò mãnh nhiệt đối với Trương Thác.
Rất nhanh, hơn chục chiếc xe cảnh sát đang hú còi, đã đến hiện trường.
Ngay khi chiếc xe cảnh sát vừa dừng lại, thì trên mỗi chiếc xe đều có người lao xuống cứu người, một người trung niên dẫn đầu trong số đó, vẻ mặt có hơi nhợt nhạt bước đến trước mặt Cảnh Nhược Phiến, hỏi cô có bị thương ở đâu không với vẻ lo lắng sót ruột.
“Tôi không sao, ngược lại là anh ấy, Vì cứu tôi, mà bị viên đạn làm cho trầy xước, nếu như hôm nay không có anh ấy, thì không chừng các anh không gặp được tôi nữa rồi.”
Cảnh Nhược Phiến chỉ Trương Thác.
Nghe Cảnh Nhược Phiến nói như vậy, tất cả những nhân viên cảnh sát đã đến đây, đều nhìn Trương Thác với gương mặt đầy cảm kích.
Người trung niên dẫn đầu đó, vội vàng đi đến trước mặt Trương Thác, dùng đôi tay nắm lấy tay phải của Trương Thác: “Tiểu huynh đệ, thật sự là quá cảm ơn cậu rồi, nhất định phải trao tặng giải thưởng công dân tốt, dám làm việc nghĩa, dũng cảm chiến đấu với kẻ ác rồi! Nói đi, cậu là người của đơn vị nào, Thị cục thành phố của chúng tôi lập tức làm cờ hiệu tặng cho cậu.”