Trịnh Sở nói xong liền chỉ tay về phía cửa sổ bên cạnh, từ đây có thể nhìn thấy bãi đậu xe dưới tầng.
Một chiếc Lamborghini màu vàng chói đậu ở đó, chiếc siêu xe này có giá bảy triệu ba trăm nghìn tệ, cho dù đỗ trong câu lạc bộ này cũng coi là xe sang.
Sau khi Trịnh Sở vừa nói xong, rất nhiều người theo bản năng gật gật đầu, ngầm thừa nhận một người đàn ông ở rễ thì làm được các tích sự gì chứ.
Đúng lúc này, có hai người bắt ngờ xuất hiện.
Hai người Khang Minh và Ngô Thế Kiệt vừa rời khỏi căn phòng nhỏ, họ lập tức bị đám đông vây quanh, để thỉnh giáo hai người, thậm chí có người còn đưa ra cành ô liu, hứa là sẽ trả lương hơn chục triệu một năm, hy vọng hai người trên danh nghĩa công ty, cái gì cũng không cần làm, bởi vậy có thể thấy địa vị của Khang Minh và Ngô Thế Kiệt trong giới kinh doanh cao như thế nào.
Khang Minh và Ngô Thế Kiệt hoàn toàn không quan tâm đến những cành ô liu này, hai người nhìn xung quanh để tìm kiếm, khi nhìn thấy Trương Thác, ánh mắt hai người liền sáng lên, lập tức bước tới.
“Cậu nhóc, cậu ở đây à, chúng tôi còn có vấn đề muốn hỏi cậu!” Khang Minh nói với Trương Thác từ phía xa.
Câu nói của Khang Minh khiến mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, chú Khang đang nói chuyện với ai vậy, còn gọi là cậu nhóc, còn nói là có chuyện muốn hỏi?
Mọi người nhìn xung quanh, phát hiện những người đứng xung quanh đều là người quen, không có khuôn mặt nào xa lạ.
Vốn dĩ Trịnh Sở đang chế giễu Trương Thác, sau khi nhìn thấy Khang Minh và Ngô Thế Kiệt thì trong mắt hiện lên sự phấn khích, sau khi chỉnh lại cổ áo, anh ta đi về phía Khang Minh và lịch sự nói: “Chú Khang, chú Ngô, cháu là Trịnh Sở, từ Tập đoàn Trịnh thị.”
Trịnh Sở chào hỏi như vậy, Khang Minh và Ngô Thế Kiệt cũng không để ý.
Khang Minh gật đầu: “Ò, tập đoàn Trịnh thị, tôi có ấn tượng. Nghe nói những năm gần đây làm ăn rất tốt.”
Nhận được lời khen từ Khang Minh, Trịnh Sở tỏ ra kích động: “Chú Khang, cha cháu luôn nhắc đến chú với cháu, nói là nếu có cơ hội, vẫn muốn uống vài ly với chú và chú Ngô.
“Được rồi, đợi đến lúc có cơ hội nhé.” Khang Minh nói cho có lệ, sau khi Trịnh Sở nói xong liền trực tiếp bước tới chỗ Trương Thác: “Cậu nhóc Trương Thác, vừa rồi cậu đi rất vội nên ta có chuyện chưa kịp hỏi.”
Ngô Thế Kiệt tiếp tục: “Đúng vậy, vấn đề này đã làm phiền ta và lão Khang mấy năm, mời cậu chỉ dạy một chút.”
Thái độ nói chuyện của hai người này với Trương Thác khiến những người có mặt không khỏi phản ứng dữ dội.
Đây là tình huống đây? Hai người có khả năng được mệnh danh là Song tài Ngân Châu này lại thỉnh giáo con rễ nhà họ Lâm, thậm chí còn nói rằng xin chỉ bảo!
Đừng nói đến người khác, ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô cũng rất ngưỡng mộ Khang Minh và Ngô Thế Kiệt, lúc trước có lần công ty gặp chuyện khó khăn, cô cũng thỉnh giáo hai người này, nhưng mà Trương Thác lại quen biết hai người này từ khi nào vậy, hơn nữa thấy trong chuyện này, Trương Thác giống như làm cái gì cũng không được.
“Chú Khang, chú Ngô, hai chú có nhằm không vậy, hai chú thỉnh giáo anh ta cái gì vậy?” Trịnh Sở đứng một bên không nhịn được hỏi.
“Tất nhiên là thỉnh giáo về mặt đầu tư rồi.” Khang Minh trả lời: “Vừa rồi, cậu nhóc họ Trương này còn giải thích với chúng ta về phương diện chúng ta đang đầu tư nữa, thực sự khiến ta cảm thấy xấu hổ. Được gặp cậu nhóc Trương Thác này ta mới biết được danh hiệu Song tài Ngân Châu đặt trên người ta đúng là mặt dày, mới có thể đứng vững với danh hiệu này trong mười mấy năm!”
Khang Minh lắc đầu cười tự giễu.
“Đầu tư? Chú Khang, chú nói người này biết đầu tư?”
Trịnh Sở không thể tin được.