Một lúc lâu sau, mới có người phản ứng lại, hoảng sợ hô lên: "Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!"
Trong hố to, Vương Vô Địch máu me khắp người, trong mắt chỉ còn tro tàn... Giờ phút này, anh ta mới hoàn hồn! Không chỉ tan nát ngoài cơ thể! Mà trong tâm hồn càng tan nát! Cú đánh của Trần Xuân Độ hoàn toàn làm sụp đổ tất cả niềm tin của anh ta! Anh ta đã ở ẩn cực khổ luyện tập mấy chục năm, kết quả lại bị người ta đánh bại bằng một chiêu! Từ nay về sau... Thanh niên kiêu ngạo nhà họ Vương đã hoàn toàn trở thành một tên phế vật! Dây thần kinh bị tổn thương, không còn khả năng phục hồi!
...
Khúc nhạc dạo ngắn Vương Vô Địch cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày của Trần Xuân Độ, sau khi quay về văn phòng, anh vẫn bật máy tính lên chơi game như cũ, hoàn toàn quên đi sạch sẽ chuyện vừa xảy ra. Lúc này anh đâu còn khí thế bén nhọn không ai bì nổi? Trong nháy mắt đã biến thành một người đàn ông lôi thôi nghiện game.
...
Sau khi quay về phòng làm việc, Trần Xuân Độ lại nghe thấy tiếng động ồn ào ngoài phòng làm việc của mình lần nữa.
Trần Xuân Độ đi ra cửa phòng làm việc thì trông thấy một người đàn ông mặc đồ phong cách phương tây đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Lại là một người nước ngoài à?
Trần Xuân Độ nhíu mày, trong lòng anh có hơi không dám, gần đây có nhiều người nước ngoài xuất hiện liên tiếp, rốt cuộc là thế nào.
Sau khi Trần Xuân Độ đi theo người nước ngoài kia vào văn phòng Tổng giám đốc, anh nhìn thấy Lê Kim Huyên ngồi trên ghế salon tiếp khách với người nước ngoài kia, cô đang nhíu chặt mày.
"Rốt cuộc các anh muốn làm gì? Tập đoàn Lê Thị hoàn toàn không đắc tội gì với gia tộc Richard." Lê Kim Huyên cau mày nói.
Người nước ngoài kia mỉm cười lắc đầu: "Tôi là Rhett, tôi đã liên lạc với gia tộc, lần này tôi muốn xin lỗi cô Lê, xin cô hãy bỏ qua những lời sỉ nhục của gia tộc Richard."
Cùng lúc đó, người nước ngoài kia lại móc ra một tấm thiệp mời: "Cậu chủ của chúng tôi đã đi suốt đêm đến thành phố T, gia tộc Richard thành tâm thành ý muốn hóa giải hiểu lầm với Lê Thị, mong cô có thể đến nơi được hẹn."
"Cái gì chứ, mời khách đi ăn ở câu lạc bộ, nơi đó thích hợp để bàn luận sao?" Trần Xuân Độ đột nhiên mở miệng, người nước ngoài ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, hai mắt hiện lên vẻ khinh thường khó thấy được.
"Cậu là ai?" Người kia hỏi.
"Tôi là ai không cần anh lo?" Trần Xuân Độ lườm người kia.
Người nước ngoài lắc đầu, nhìn về phía Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Vậy nhờ anh nói với cậu chủ của các anh, đêm nay tôi sẽ không đến trễ."
"Cảm ơn."
Rất nhanh, người nước ngoài rời đi, mà Trần Xuân Độ đút hai tay vào túi quần nhìn Lê Kim Huyên, cau mày nói: "Chỗ như thế không thích hợp để em đi."
Sau buổi tối kiều diễm hôm qua, đến bây giờ sắc mặt Lê Kim Huyên vẫn lạnh lùng như trước, cô ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ, châm chọc nói: "Thật sao, chỉ thích hợp với loại người như anh thôi đúng không?"
...
Sắc trời đã hơi tối, ở trong câu lạc bộ tư nhân.
Tại cổng một câu lạc bộ tư nhân rất bí mật.
Câu lạc bộ rất bí ẩn, người bình thường không thể tìm thấy chỗ này. Trước cửa câu lạc bộ, có hai tên gác cổng mặc vest phẳng phiu.
Lê Kim Huyên cảnh giác nhìn bốn phía, mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều... Người tên Rhett dường như cũng không có ác ý, hẳn là sẽ không tận tâm hại người như thế đâu nhỉ? Lê Kim Huyên nghĩ như vậy, nhưng cô cũng để ý, điện thoại có thể khởi động bất cứ lúc nào, nếu vừa phát hiện tình huống không đúng cô sẽ lập tức gọi điện thoại.
Hai tên gác cổng mặc vest nhìn thấy một người đẹp đột nhiên xuất hiện thì trợn to mắt! Họ thề... Trên đời này họ chưa thấy một người phụ nữ xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông như thế! Nhan sắc này... Đơn giản là một tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất trên thế giới!
Lê Kim Huyên khẽ mỉm cười với hai tên gác cổng, đó là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Cô mỉm cười xong trực tiếp đi vào trong câu lạc bộ.
Hơn nửa ngày hai tên gác cổng mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Người đẹp, muốn vào câu lạc bộ phải có hẹn trước, không có hẹn trước thì không thể đi vào."
Đôi mắt làm cho người ta hít thở khó khăn của Lê Kim Huyên khẽ chớp, cô nhìn họ một chút: "Hai người cảm thấy tôi cần hẹn trước à?"
Nghe người đẹp nói như vậy, hai tên gác cổng sững sờ, không biết có nên tin tưởng không... Cô gái này? Chẳng lẽ có thân phận đặc biệt gì sao?
"Xem ra các anh muốn bị đuổi việc rồi..." Lê Kim Huyên di chuyển tầm mắt, trên dung nhan tuyệt đẹp hiện ra một nụ cười khẽ, cô trực tiếp cầm điện thoại của mình lên, bắt đầu bấm một dãy số.
Nhìn thấy cô gọi điện thoại, hai người gác cổng lập tức khẩn trương!
"Người đẹp... Người đẹp, chuyện gì cũng phải từ từ! Đừng gọi điện thoại!" Hai người gác cổng vốn còn đang không biết có nên tin không, khi nhìn thấy Lê Kim Huyên cầm điện thoại lên gọi thật, nghi ngờ trong lòng họ đã được xác định! Chắc chắn cô gái này có lai lịch lớn! Nhất định có quen biết ông chủ! Họ không thể đắc tội với bạn bè của ông chủ!
Lê Kim Huyên thờ ơ liếc nhìn họ một chút, lúc này cô mới cúp điện thoại: "Bao giờ ông chủ của các anh về thì nói cho anh ấy biết tôi chờ anh ấy ở văn phòng." Nói xong cô từ từ rời đi.
Hai tên gác cổng liếc nhìn nhau, trong lòng đã đưa ra quyết định, cô gái này nhất định có quan hệ với ông chủ. Giờ phút này họ chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, liên tục lui về cương vị của mình, người phụ nữ như này... Họ không thể trêu vào.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên quét nhìn bốn phía, rất nhanh đã khóa chặt vị trí, đi thẳng vào trong phòng tiệc.
Ngoài cửa phòng tiệc có hai nhân viên phục vụ đang đứng chờ, Lê Kim Huyên đi đến trước mặt nhân viên phục vụ, nhẹ nhàng nói vài câu... Hai nhân viên phục vụ bị hù dọa đến nỗi thay đổi sắc mặt, liên tục gật đầu cúi người chào hỏi Lê Kim Huyên, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui xuống.
Khóe miệng Lê Kim Huyên nhếch lên một nụ cười yếu ớt, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng tiệc nhìn tình hình bên trong qua khe cửa.
Rhett và Lê Kim Huyên ngồi trên bàn ăn trong phòng tiệc, Rhett nhiệt tình rót đồ uống cho Lê Kim Huyên, thái độ cực kỳ nhiệt tình...
Chạng vạng tối, trong sân biệt thự nhà họ Lê.
Trần Xuân Độ đang ở trong nhà ăn nói chuyện phiếm với Lê Duy Dương và Tô Loan Loan trên bàn cơm, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, cho dù Lê Duy Dương trò chuyện vô cùng nhiệt tình, nhưng không biết vì sao trong lòng Trần Xuân Độ luôn có cảm giác lo sợ bất an...
Đột nhiên, nỗi bất an trong lòng Trần Xuân Độ đạt tới cực hạn, cuối cùng anh ăn không vô nữa, bỗng nhiên đứng lên nói với Lê Duy Dương: "ba, con không yên lòng về Kim Huyên, con đi xem một chút."
Lê Duy Dương nói với vẻ mặt khó hiểu: "Kim Huyên nói với ba con bé có bữa tiệc gì đó... Chuyện này có gì mà phải lo lắng?"
Trần Xuân Độ lắc đầu, anh luôn cảm thấy, ánh mắt Rhett nhìn về phía Lê Kim Huyên rất không có ý tốt! Làm trong lòng anh rất bất an!
"Không có gì! Tối nay con không thể ăn cơm rồi! Để hôm nào nhé!" Vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng trịnh trọng, anh xông ra khỏi biệt thự, ngồi vào trong xe, trực tiếp đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh rồi phóng bay đi! Khuôn mặt xinh xắn của Tô Loan Loan sững sờ, đờ đẫn nhìn chiếc xe đang phóng nhanh....
Maybach cấp tốc lao vùn vụt, Trần Xuân Độ trực tiếp bật chế độ đường đua, động cơ của chiếc xe sang trọng chục tỷ lập tức giải phóng động lực, lao đi như một chiếc máy bay đang gầm rú trên phố!
Trần Xuân Độ ngồi ở ghế lái, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh mở đồng hồ điện tử trên cổ tay lên, trực tiếp mở bản đồ định vị, khóa chặt vị trí của mục tiêu! Maybach gầm rú lao về phía mục tiêu!
Trên đường phố thành phố T vào chạng vạng tối, mấy người cảnh sát giao thông lập trạm trên các con đường trọng điểm để kiểm tra độ cồn.
Hai cảnh sát giao thông đi xe mô tô đứng canh người say rượu lái xe tẩu thoát.
"Cậu nói xem với tình hình an ninh trật tự hiện giờ... Sợ là sẽ không có ai dám đua xe đâu đúng không?"