"Tôi còn có một vấn đề, anh có thể nói cho tôi không?" Lê Kim Huyên tựa hồ là nghĩ tới điều gì, mắt đẹp chăm chú nhìn anh.
Trần Xuân Độ có chút ngơ ngác, gật đầu một cái.
"Hôm nay, tôi chính miệng nghe người đàn ông nước ngoài kia gọi anh là... Long Vương! Long Vương chính là biệt hiệu của anh, đúng không?" Câu nói này của Lê Kim Huyên rất bình tĩnh, nhưng lại như sét giữa trời quang! Tim Trần Xuân Độ nhất thời nhảy lên! Ly trà trong tay run lên rơi xuống, nước trà bắn tung tóe đầy đất, thậm chí nước trà nóng còn văng đến trên dép nữ thần, làm ướt chân mềm của cô.
Trần Xuân Độ vội vàng rút mấy tờ giấy từ trên bàn uống trà nhỏ, ngồi xổm trước người Lê Kim Huyên, dè dặt nhấc mắt cá chân cô lên, cởi dép lông, lau chùi nước đọng trên chân mềm của cô.
"Không cần anh lau... Tự tôi sẽ lau..." Lê Kim Huyên có chút xốc xếch, muốn từ chối.
Nhưng Trần Xuân Độ không buông ra: “Không sao, anh lau cho em." Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng dùng giấy lau chân cho cô, tựa hồ còn có ý đấm bóp.
Tâm trạng Lê Kim Huyên có chút xốc xếch, nhưng cũng không từ chối, cô điều chỉnh trạng thái rất nhanh, tiếp tục ngưng mắt nhìn Trần Xuân Độ, giọng từ tính hỏi: “Long Vương là biệt hiệu của anh đúng không? Anh không cần mượn cơ hội đổi đề tài, cũng không cần trốn tránh, tôi chỉ muốn biết, phải hay không phải."
Trần Xuân Độ đứng trước mặt nữ thần, vừa lau chân cho cô... tim vừa đập nhanh... Anh không biết trả lời như thế nào? Vấn đề này, anh luôn muốn giấu giếm rất lâu... Hôm nay lại bị Lê Kim Huyên hoàn toàn phát hiện, bắt được đằng chuôi.
"Anh không nói, chính là ngầm thừa nhận rồi?" Nữ thần nhẹ nhàng nghiêng đầu, mái tóc dài thẳng rơi xuống, nhìn anh.
Vào lúc này tâm tình Trần Xuân Độ cũng rối loạn, không biết đáp lại thế nào... Anh nắm chân nữ thần dè dặt sờ vuốt... Nước đọng trên đó đã sớm lau khô... Lúc này anh càng giống như là chiếm tiện nghi...
Đột nhiên, cửa thư phòng mở ra!
Lê Duy Dương đang bưng một hộp trái cây tươi đứng ở cửa, ông ngây ngẩn! Ngơ ngác nhìn cảnh này! Ông vốn chỉ là muốn mang chút trái cây lên cho Trần Xuân Độ... Nhưng nào biết đẩy cửa ra vậy mà lại thấy cảnh tượng này? Trần Xuân Độ nhấc chân con gái... Đây là đang đấm bóp? Hay là đang làm gì?
Trần Xuân Độ và nữ thần Lê Kim Huyên cũng ngây người! Lê Kim Huyên vội vàng thu chân, mặt đẹp ngay lập tức đỏ ửng.
Trần Xuân Độ lúng túng gãi đầu một cái, không biết thế nào cho phải...
"Ba... Ba đi nhầm phòng... Hai con tiếp tục..." Lê Duy Dương vừa nói trực tiếp đóng cửa thư phòng lại...
Bên trong thư phòng một mảnh lúng túng!
Lê Kim Huyên thở phì phò trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Đều tại anh..."
Trần Xuân Độ có chút bất đắc dĩ bĩu môi một cái, nhẹ nhàng nắm chân mềm của cô, giúp cô đi dép lông vào. Không khỏi không thừa nhận, chân mềm của nữ thần là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế giới, dưới sự nổi bật của dép lông đáng yêu, càng lộ ra cảm tính mị người... Trần Xuân Độ vốn là không có sở thích yêu chân... Nhưng bây giờ anh cảm giác sở thích của anh thay đổi rồi.
Thấy ánh mắt sắc mị của Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm chân cô, Lê Kim Huyên không khỏi mắng một câu: “Vô sỉ manh lưu... Còn không mau đi ra ngoài? Tôi phải làm việc..."
Trần Xuân Độ cứ lúng túng như vậy bị nữ thần đuổi ra ngoài... Ra thư phòng, anh đưa tay nhẹ nhàng ngửi bàn tay... Phía trên còn lưu lại một tia mùi hương đạm nhã dễ ngửi của chân... Rất dễ ngửi...
Sau khi thấy Trần Xuân Độ rời đi, nữ thần mới thu hồi tâm trạng xốc xếch... Cô đi tới trước máy vi tính, mở ra search, bắt đầu ở trên trang mạng tìm kiếm gia tộc Richard...
Nhưng vừa search, lại cũng không tìm được tin tức, tài liệu nào liên quan tới gia tộc Richard?
Mắt đẹp của Lê Kim Huyên khẽ kíp, nếu như gia tộc Richard này thật sự rất lợi hại... Vậy không nên không tra được bất kỳ tin tức, đầu mối nào trên mạng chứ?
Suy nghĩ, cô lại thông qua IP leo tường, mở web tìm kiếm ở nước ngoài, bắt đầu tìm kiếm tin tức của gia tộc Richard... Khi cô bấm enter... Từng tin tức nhảy ra... Mà khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tổng giám đốc cũng rốt cuộc bắt đầu ngưng trọng!
Khi nhìn trên màn ảnh máy vi tính nhảy ra tin tức này... Mặt đẹp của nữ thần tổng giám đốc hoàn toàn ngưng trọng!
Không sai! Leo tường đến nước ngoài search tin... Lục ra được lượng lớn tin tức, tài liệu và gia tộc Richard!
Gia tộc Richard... Truyền thừa của gia tộc siêu cấp của Âu Châu thế kỷ 17... Khi nhìn câu tin tức giới thiệu, trong nháy mắt ánh mắt Lê Kim Huyên ngưng trọng! Truyền thừa thế kỷ 17? Như vậy nói cách khác!
Gia tộc Richard nếu vẫn tồn tại... Vậy... Ước chừng kéo dài hơn bốn trăm năm lịch sử!
Giờ khắc này, Lê Kim Huyên hoàn toàn không thể bình tĩnh! Hơn bốn trăm năm! Thế lực gia tộc siêu cấp bốn trăm năm! Nhiều năm tháng tích lũy như vậy, vậy gia tộc Richard phát triển đến mức cực đoan, khổng lồ, đáng sợ dường nào?
Lê Kim Huyên tiếp tục điều tra sâu hơn, theo tin tức trên mạng nước ngoài không ngừng công bố, ánh mắt Lê Kim Huyên cũng càng lúc càng ngưng trọng!
Gia tộc Richard... thế gia trăm năm của Âu Châu! Dưới cờ có ngân hàng Richard... tài sản kí thác Richard... mỏ vàng Richard...tập đoàn tài chính Richard... Khi nhìn thấy sản nghiệp khổng lồ như vậy của một gia tộc, Lê Kim Huyên hoàn toàn bị kinh sợ!
Khi thấy những tin tức kinh hãi này, mắt đẹp của Lê Kim Huyên rốt cuộc rối loạn... Cô cảm thấy một thế lực trước đó chưa từng có... Đang chậm rãi nổi lên mặt nước!
Tập đoàn Lê thị của cô mặc dù bước lên là top 100 xí nghiệp mạnh của Nước C, thành phố trị giá vượt trăm tỷ! Nhưng tập đoàn Lê thị cuối cùng chẳng qua là tập đoàn bản xứ ở nước C... Còn kém năng lực chống lại nước ngoài... Càng không cách nào so với một thế lực siêu cấp gia tộc kéo dài bốn trăm năm!
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trong con ngươi xinh đẹp phức tạp càng lúc càng sâu... Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ khác!
Chỉ một gia tộc Richard cũng đã lớn mạnh đáng sợ như vậy! Mà tên Trần Xuân Độ này dường như lại coi thường gia tộc này...Vậy có phải đại biểu... sau lưng Trần Xuân Độ là thế lực so với gia tộc Richard còn kinh khủng hơn?!
Nếu như Trần Xuân Độ thật sự có thân phận khác... Như vậy thực lực sau lưng anh rốt cuộc mạnh đến thề nào? Chẳng qua là, Lê Kim Huyên luôn cảm thấy, tất cả đều là Trần Xuân Độ ở cố làm ra vẻ...
"Trần Xuân Độ... Long Vương?" Lê Kim Huyên nhẹ nhàng lầm bầm hai cái tên này... Trong đầu nổi lên dung mạo vô lại kia của Trần Xuân Độ... Tên đáng ghét như lưu manh kia... Nhưng lại để cho cô chạm đến tiếng lòng... cuối cùng đại biểu thân phận gì?
Lê Kim Huyên hít sâu một hơi, đóng cửa tất cả trang mạng. Mắt đẹp của cô nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi hẹp dài khẽ run lên, hơi mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại nữa... chỉ càng làm cô thêm phiền não...
Mà chờ sau khi Lê Kim Huyên ngủ, cửa phòng đột nhiên không tiếng động bị mở ra, một bóng người từ bên ngoài lặng yên không tiếng động đi vào, khi anh nhìn thấy thân ảnh nằm bò trên bàn máy tính kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đi nhanh đến bên thân ảnh kia.
Trần Xuân Độ đặt Lê Kim Huyên lên chiếc giường lớn êm ái, thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên đều mềm mại... Mặt đẹp trắng nõn, mắt đẹp đóng chặt... Ngủ rất say.
Trần Xuân Độ ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt tóc dài trên gương mặt cô... Giờ khắc này cô đẹp đến làm cho người khác đau lòng.