Lệnh truy nã đó không chỉ là truy nã Trần Xuân Độ mà còn đại biểu cho nhiều thế lực ngầm có thể mượn cơ hội này thiết lập quan hệ với Kinh! Cho nên mới có nhiều thế lực tổ chức cho dù biết danh tiếng lẫy lừng của Long Vương, vẫn điên cuồng như vậy.
Giờ phút này, thân phận của Vân Lăng Tiêu đã không còn là thủ lĩnh của Ma Minh nữa, mà đã trở nên vô cùng tinh vi.
Thậm chí, dựa vào ba chữ "Vân Lăng Tiêu", anh ta có thể nổ súng ở bất kỳ khu vực nào ở nước C! Vậy nên, hôm nay Vân Lăng Tiêu mới nổ súng!
Tia lửa xẹt qua tai Trần Xuân Độ không gây chút sát thương, chỉ mang theo tiếng gió và không khí xao động dữ dội! Điều này càng làm nổi bật sự đáng sợ của Vân Lăng Tiêu! Kỹ thuật bắn súng của anh ta... gần như đạt đến mức vi diệu khó lường! Phát súng này là nói cho Long Vương biết, nếu anh ta muốn Long Vương chết thì có thể làm điều đó bất cứ lúc nào!
Tuy nhiên, với tư cách là thủ lĩnh của Ma Minh, anh ta muốn làm cho Long Vương phục sát đất trước khi chết!
“Còn không tránh ra, điểm dừng của phát súng tiếp theo sẽ là cơ thể của mày đó!” Giọng nói của Vân Lăng Tiêu cực kỳ lạnh lùng!
“Không bao giờ có thể!” Vẻ mặt Tô Loan Loan lạnh như băng, không chút nhượng bộ!
Vân Lăng Tiêu cầm vũ khí trong tay, khuôn mặt run lên vì tức giận!
“Các người cứ từ từ mà đánh. Kim Huyên, đứng ở đây có hơi mệt rồi đúng không, vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên khẽ mỉm cười.
Xẹt! Không khí như đông cứng vào lúc này!
Nữ thần tổng giám đốc ngẩn ra... Đây là tình huống gì vậy?
Tay cầm súng của Vân Lăng Tiêu run lên, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm biến mất trong tích tắc. Anh ta đờ đẫn nhìn Long Vương trước mặt, trìu mến ôm lấy vòng eo thon thả của người phụ nữ xinh đẹp bước vào trong máy bay riêng...
Trần Xuân Độ liếc nhìn Vân Lăng Tiêu một cách bình tĩnh và thâm thúy, cứ thế ôm chặt lấy Lê Kim Huyên rồi biến mất ở cửa máy bay... Anh dường như hoàn toàn không để ý đến Vân Lăng Tiêu ở phía sau mình! Nhưng riêng Long Nha đã tích góp sức mạnh chờ thời cơ trong ống tay áo bên phải của anh thì đang nhắc nhở. Tuy ngoài mặt Trần Xuân Độ tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đề cao cảnh giác đến mức cao nhất!
Sau lưng anh, Vân Lăng Tiêu đứng ở đó như tượng đá, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo và biến đổi thất thường. Anh ta từ từ giơ vũ khí trong tay lên... nhưng do dự vài giây... lại buông xuống... Bởi vì lúc này, trong lòng anh ta cũng là một mảng mờ mịt không biết ra làm sao! Nhìn bóng lưng Long Vương rời đi... lại nhìn về phía Tô Loan Loan đứng bên cạnh... Vân Lăng Tiêu đột nhiên nổi giận!
Anh ta chợt giơ tay lên, bắn điên cuồng vào thân máy bay!
“Đùng đùng đùng…!” Vô số tia lửa bắn ra!
Tiếng nổ vang dội chấn động trái tim Tô Loan Loan run lên! Đã bao lâu không nhìn thấy khẩu súng kiểu 92 rồi... Đây là súng đạn thật!
Trần Xuân Độ trực tiếp đưa Lê Kim Huyên vào phòng nghỉ của máy bay riêng, sau đó trở tay khóa phòng nghỉ lại, rồi khéo léo ấn cái nút màu đỏ. Trước khi cửa đóng lại, anh lại đưa mắt nhìn thật lâu vào bóng lưng Lê Kim Huyên vẫn chưa có phản ứng gì..
Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, vẫn chưa có phản ứng... Đột nhiên, Lê Kim Huyên lơ mơ nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh trên máy bay!
Nhưng cô không nhìn thấy gì cả, cửa sổ thủy tinh trên máy bay bỗng dưng tối sầm một màu đen kịt!
“Này, mở cửa ra!” Lê Kim Huyên đi giày cao gót chạy lọc cọc tới cửa, muốn mở cửa ra, lại phát hiện đã bị khóa trái.
Cái gã này lại muốn làm gì! Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên cô bị nhốt!
Bên ngoài máy bay, Vân Lăng Tiêu quay đầu súng và đã khóa chặt vào ấn đường của Tô Loan Loan.
Chân mày Tô Loan Loan nhíu chặt, cơ bắp căng cứng; trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm to lớn; nhìn chằm chằm cố định vào khẩu súng kiểu 92 trong tay Vân Lăng Tiêu, sẵn sàng né tránh phát súng bất cứ lúc nào.
Cũng ngay lúc này, một tiếng thở dài đột ngột chậm rãi vang lên từ cửa máy bay. Đáy lòng Vân Lăng Tiêu run lên kịch liệt, đột nhiên giơ tay lên! Nhắm họng vũ khí vào ấn đường của Trần Xuân Độ đang đứng ở cửa máy bay!
Trần Xuân Độ hoàn toàn không để ý tới, cười lạnh lùng với anh ta, nhìn về phía Tô Loan Loan gật đầu: "Làm tốt lắm."
Tô Loan Loan được khen ngợi hơi sững sờ, dường như cũng không ngờ mình lại nhận được lời khen từ Long Vương.
Vân Lăng Tiêu lạnh lùng đứng ở nơi đó, nắm chặt vũ khí kiểu 92 trong tay... Lực bàn tay cực lớn đã vặn bán súng bằng kim loại... biến dạng! Có thể tưởng tượng ra sự tức giận của anh ta vào lúc này!
“Phụt!” Vân Lăng Tiêu không thể chịu đựng nổi, trong lồng ngực chợt phun ra một ngụm máu tươi!
“Cô vào trước đi, ở đây để tôi thu dọn.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, vẻ mặt bình tĩnh.
“Được.” Tô Loan Loan do dự chốc lát, cuối cùng gật đầu, xoay người bước vào máy bay riêng.
"Bọn mày..." Cả người Vân Lăng Tiêu run lên dữ dội khi nghe những lời vừa rồi. Anh ta làm sao không nghe ra được hàm ý trong lời nói đó... Trần Xuân Độ dùng hai từ thu dọn cùng với vẻ mặt thản nhiên, như thể anh xem nơi này cũng chỉ như như bãi rác!
Bỗng nhiên, Vân Lăng Tiêu chợt thu súng về và hét lên dữ dội: "Long Vương... chịu... chết đi!"
Đột nhiên, khóe miệng anh ta lóe lên sát khí rồi biến mất!
“Vèo!” Giây tiếp theo, cơ thể anh ta bỗng vọt tới, cứ thế nhún người nhảy lên và tập kích về phía Trần Xuân Độ!
Vèo vèo trong không trung! Ý định giết người quá khích!
Cùng lúc đó, khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên một độ cong vô cùng quái lạ, cũng đồng thời lao thẳng về phía Vân Lăng Tiêu!
Cơ thể Trần Xuân Độ xuyên qua bầu trời đêm, cấp tốc lao tấn công về phía Vân Lăng Tiêu!
“Giết!” Trần Xuân Độ khẽ quát, khuôn mặt không ngừng cọ xát trong không khí, bỗng dưng lạnh như ác ma! Theo sau tiếng quát hung bạo của anh, Tia sáng đen trong tay anh đột nhiên chui ra khỏi vỏ! Ánh sáng lạnh lẽo cắt qua khoảng không và chém nhanh về phía dưới! Hư không dường như bị ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ chia thành hai mảnh, không khí dao động!
Vân Lăng Tiêu phía dưới, đồng tử đột nhiên co rút lại, trong bóng đêm phía trên, bóng dáng kia chém nhanh tới... Anh ta còn chưa kịp phản ứng, chợt giơ khẩu súng kiểu 92 lên chống cự!
"Keng…!"
Thân hình Vân Lăng Tiêu chợt lùi về phía sau mấy bước, mặt đầy khiếp sợ nhìn khẩu súng kiểu 92 trong tay... vậy mà lại xuất hiện một vết đao nông!
"Tiếp nào!"
Ngay lúc đó, áp lực Trần Xuân Độ mang tới đã vượt xa Tô Loan Loan, khiến Vân Lăng Tiêu khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu mạnh mẽ!
Vân Lăng Tiêu bất thình lình rút trường đao trong vỏ đao sau lưng chém về phía Trần Xuân Độ!
Trường đao ra khỏi vỏ vọt ra luồng khí lạnh lẽo ngút trời, ẩn chứa đao ý vô cùng mãnh liệt!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh như băng, chợt vung Long Nha!
"Keng!"
Trường đao với ánh sáng lạnh trong tay Vân Lăng Tiêu trực tiếp bị chém thành hai khúc! Đao gãy!
Cơ thể Vân Lăng Tiêu giống như một viên đạn mất kiểm soát, lập tức bật ngược trở về sau, liên tiếp bay ra hơn mười mét trước khi rơi mạnh xuống đất!
“Phụt!” Từ trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi!
Vân Lăng Tiêu kinh hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào trường đao bị chém gãy trong tay mình... Trường đao này... được một bậc thầy gang thép mạnh mẽ nhất vùng Yên Kinh chế tạo, bền chắc không thể phá hủy! Nhưng lúc này lại... bị người ta một đao chém gãy?!
Trong màn đêm dài đằng đẵng, ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lẽo vô cùng, anh cầm Long Nha trong tay, dửng dưng bước về phía Vân Lăng Tiêu...
Cơ thể Vân Lăng Tiêu run lên bần bật, run rẩy loạng choạng đứng dậy, định đánh trả...
Bỗng chốc, thân hình Trần Xuân Độ ở đằng xa lao tấn công tới, nhanh như tia chớp!
Đồng tử của Vân Lăng Tiêu chợt co rút lại, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì trong tích tắc Trần Xuân Độ đã vọt đến trước mặt!
“Keng!” Một loạt tiếng kim loại oanh kích kịch liệt!