Đúng lúc này, bên ngoài nhà họ Lê càng ngày càng có nhiều xe đặc công chạy tới.
Trần Xuân Độ đã bị bao vây, lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Cuối cùng, với vẻ mặt lạnh lùng, Lê Hạo từng bước tiến lên phía trước.
“Là mày…muốn xông vào nhà họ Lê của tao ư?” Lê Hạo trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, sát khí dâng trào khắp người! Lần đầu tiên trong ngần ấy năm, nhà họ Lê lại bị người ta chà đạp như vậy. Quả thực là muốn khiêu khích với uy nghiêm của nhà họ Lê trước công chúng.
Trần Xuân Độ khẽ liếc nhìn Lê Hạo, trong mắt hiện lên sự giễu cợt lạnh lùng.
“Các người không ngăn được tôi đâu.” Giọng nói của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta run sợ.
"Quân tự phụ. Giết cho tao." Ánh mắt Lê Hạo chợt lạnh đi. Ông ta ra lệnh.
“Đừng.” Các đặc công bị sốc và muốn la dừng lại! Họ hiểu rõ hậu quả khi Long Vương ra tay hơn bất kỳ ai.
Nhưng bọn họ vẫn còn chậm một bước.
“Đùng, đùng đùng.”
Trong khoảnh khắc, từng lưỡi lửa liên tiếp phóng về phía Trần Xuân Độ! Đây là tàn sát trước toàn thể những người ở đó.
Một giây tiếp theo... Bóng dáng của Trần Xuân Độ đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Hự” Hai dòng máu đỏ tươi bắn ra! Tay của hai người họ Lê nổ súng đã bị chặt đứt.
Bóng dáng của Trần Xuân Độ từ từ xuất hiện, trên tay anh đang cầm con dao long nha đó, trên lưỡi dao không có giọt máu nào.
Không khí chết chóc tràn ngập khắp nơi.
Không ai kịp có phản ứng gì.
Khuôn mặt của các đặc công có mặt méo xẹo. Chỉ họ mới hiểu tuyệt đối không thể xung đột trực tiếp với người trước mặt. Vì đây chính là Long Vương!
Lê Hạo run lên vì thịnh nộ! Ông ta không ngờ người đàn ông này dám giết người trước mặt các đặc công.
Mà bây giờ, với sự hỗ trợ của tổ chức đặc công, Lê Hạo không hiểu tại sao những đặc công này lại khúm núm như thế?
Ông ta không có tâm trí vượt trôih như Lê Thần Vũ, nếu thông minh hơn, ông ta đã không bị Lê Hồng lạnh nhạt.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn mất tự chủ.
“Giết cho tao!” Lê Hạo tức giận hét lên ra lệnh.
Một giây tiếp theo, hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát.
Hàng trăm thuộc hạ của nhà họ Lê đã nổ súng dữ dội. Tiếng nổ súng tràn ngập không gian, không khí chết chóc khắp nơi. Khói thuốc súng nồng nặc bay đầy trời trong nhà họ Lê.
Bóng dáng của Trần Xuân Độ vụt qua... long nha biến thành tia chớp kinh thiên động địa.Vô số lưỡi lửa đạn đều bị đánh bại...không ai có thể ngăn cản anh tiến lên từng bước.
long nha rẽ đường trước mặt anh, anh cứ bước từng bước đi tới.Trên mặt đất... mỗi bước chân của anh đều để lại một vết nứt sâu.
Cuộc giết chóc bắt đầu, địa ngục mở cửa.
Và những đặc công kia, cuối cùng đã quyết tâm, cùng nhau nổ súng dữ dội vào Trần Xuân Độ.
Những đặc công này đã trải qua vô số đợt huấn luyện khủng khiếp, mỗi người trong số họ đều vượt xa người thường, kỹ năng vô cùng đáng sợ.
Dưới lớp mặt nạ, con ngươi của Trần Xuân Độ co lại.
Long Vương ra tay, khắp nơi toàn là máu.
“Ầm rầm rầm.” Vô số tiếng la hét kinh khủng, bóng người này đến bóng người khác bay ra. Máu tươi nhuộm đỏ nhà họ Lê.
...
Đêm khuya, ở một thành thị nào đó ở phía bắc của Nước C.
Trong một căn phòng an toàn, một người đàn ông lớn tuổi mặc áo dài Nước C đang uống cà phê và nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Đột nhiên, một đặc công đứng lên nói với ông ta: "Trạm trưởng Lý, tổ chức yêu cầu ông trở về ngay lập tức. Yên Kinh xảy ra biến cố."
“Yên Kinh sao có thể xảy ra chuyện?” Trạm trưởng Lý cau mày, bọn họ đang truy tìm một kẻ phản quốc, đang chuẩn bị giăng lưới thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh này, khiến ông ta không thể tin được.
“Long Vương xuất hiện ở Yên Kinh, hắn muốn lấy mạng cậu hai của Nhà họ Lê.” Người đó báo cáo trung thực.
“Hắn thật sự làm chuyện này?” Vẻ mặt trạm trưởng Lý kinh ngạc, vô cùng kinh hãi.
Thật lâu sau, trạm trưởng Lý chậm rãi nói: "Trả lời đi, nói chúng ta đang hành động. Sau khi xong việc, chúng ta sẽ lập tức trở về."
"Nhưng trạm trưởng, cái này.." Vẻ mặt người kia nghiêm trọng, trạm trưởng Lý đang trắng trợn làm trái mệnh lệnh.
"Tướng ở ngoài, có thể không tuân theo mệnh lệnh, tôi đã nợ hắn quá nhiều, không thể tự mình đi bắt hắn được."
...
Nhà họ Lê bên này đã trở thành một cuộc thảm sát đẫm máu.
Máu có ở khắp nơi.
Hàng trăm thuộc hạ của nhà họ Lê đông như kiến đều bị tiêu diệt và gục ngã trong tích tắc.
Các đặc công của tổ chức đặc công cố gắng bắn tỉa và hạ gục Long Vương nhưng chỉ trong vài giây tất cả các đặc công đều bị đánh hạ, máu nhuộm khắc nơi.
Họ đã tính toán sai. Họ chỉ biết uy danh của Long Vương nhưng họ không biết gì về kỹ năng và sức mạnh chiến đấu của Long Vương. Bọn họ hoàn toàn đánh giá thấp sức chiến đấu của Long Vương.
Trần Xuân Độ bước đi trên mặt đất đầy máu, từng bước xông vào nhà họ Lê.
Phía trước phòng chính đã bị hàng rào sắt dày đặc chắn ngang. Các cơ quan bảo vệ của nhà họ Lê được bật. Tất cả đều là để chống lại anh.
Nhưng làm sao hàng rào sắt đơn thuần này có thể chống lại Long Vương?
Hàng rào thép dày đã bị Trần Xuân Độ xé nát chỉ bằng một cánh tay.
Trong đại sảnh của nhà họ Lê, một đám thuộc hạ bỗng chốc hỗn loạn. Mọi người kinh hãi lùi về phía sau. Một nhóm thuộc hạ đang cầm vũ khí nóng, nhưng không ai dám nổ súng.
Bởi vì kẻ nào nổ súng thì tay đều bị Trần Xuân Độ chặt đứt ngay tại chỗ, máu bắn tung tóe, cả căn phòng nhuốm một màu đỏ.
Trần Xuân Độ bước đi chậm rãi, mặt nạ của anh dường như mang theo sát khí đáng sợ!
“Gọi Lê Thần Vũ ra đây!” Dưới lớp mặt nạ của Long Vương, giọng nói của Trần Xuân Độ vang lên trong không khí, mang theo sự giết chóc như vang lên từ địa ngục.
Trái tim của tất cả những người có mặt lập tức run lên. Thời khắc này quá sức đáng sợ.
"Long Vương..." Vẻ mặt Lê Hạo tái nhợt, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giọng nói vô cùng phức tạp.
Trần Xuân Độ yên lặng đứng đó, không nói tiếng nào, bày tỏ ý thầm chấp nhận.
“Anh dám đặt chân vào nhà họ Lê một cách không kiêng nể gì như vậy đã biết hậu quả chưa?” Giọng nói của Lê Hạo vô cùng trịnh trọng, dường như còn có ý uy hiếp.
“Hậu quả ư. Tôi chỉ biết hôm nay mạng của Lê Thần Vũ sẽ không được đảm bảo.” Giọng của Trần Xuân Độ rất lạnh lùng, mang theo sự hung ác và độc đoán.
Dưới lớp mặt nạ, ánh mắt Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vị chủ nhân nhà họ Lê như thể đang mỉa mai ông ta.
"Tôi đã huy động toàn bộ lực lượng trong và ngoài gia tộc. Hiện tại toàn bộ nhà họ Lê đều đang ở bên ngoài. Mày dám tiến một bước, đừng trách chết không toàn mạng.” Lê Hạo nghiến răng nghiến lợi, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ bước về phía trước.
Yên lặng! Không khí im ắng đầy chết chóc.
Hai tay Lê Hạo nắm chặt. Ông ta đã hiểu đây là một kiếp nạn chưa từng có. Hôm nay nhà họ Lê đột nhiên phải gánh chịu thảm họa này. Nó đến quá đột ngột. Cho dù hiện tại ông ta có cứng rắn thế nào thì trên thực tế, nhà họ Lê từ đầu đến cuối vẫn yếu thế.
“Mày, rốt cuộc mày định làm gì.” Lê Hạo nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giọng điệu phức tạp và lạnh lùng.
"Lê Thần Vũ đã ra tay với tôi nhiều lần kể từ khi ở thành phố T. Tôi đã chặt tay hắn để dạy cho hắn một bài học. Nhưng hắn ta vẫn không thay đổi, treo thưởng tôi trên web đen. Vậy thì tôi cần gì cho hắn cơ hội nữa. ” Sau lớp mặt nạ, giọng nói của Trần Xuân Độ chắc chắn vừa nghiêm nghị, khiến bầu không khí xung quanh như bị chấn động.
"Nếu có người ngăn cản tôi đừng trách tôi ra tay ác độc. Nếu Lê Thần Vũ không chịu ra mặt, tôi sẽ giết đến khi hắn chịu xuất hiện thì thôi." Giọng nói của Trần Xuân Độ vang vọng trong không gian, khiến sắc mặt vô số thuộc hạ nhà họ Lê biến đổi.
"Nó, nó không có ở đây..." Lê Hạo nhìn chằm chằm mặt nạ của Trần Xuân Độ, vẻ mặt bất định, dường như sau khi do dự và giằng co, ông ta phải hạ quyết tâm rồi mới nói ra.
Ánh mặt Trần Xuân Độ đột nhiên lạnh đi, loáng một cái anh đã lập tức biến mất.