"Kim Huyên, em sao vậy?" Trần Xuân Độ nhạy bén nhận ra ánh mắ của Lê Kim Huyên không thích hợp, anh lập tức hỏi.
"Bộ âu phục trên người anh bao nhiêu tiền?" Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm bộ âu phục trên người Trần Xuân Độ, đột nhiên hỏi.
Trần Xuân Độ hơi ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu, đầy hứng thú nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, cười hỏi: "Kim Huyên, em cảm thấy anh tiêu mất bao nhiêu tiền để mua bộ đồ này?"
Lê Kim Huyên nhìn bộ âu phục của Trần Xuân Độ, Lê Duy Dương đưa cô ra vào xã hội thượng lưu suốt từ bé tới giờ, gần như chỉ liếc mắt một cái là cô đã nhìn ra bộ âu phục này không phải đồ bình thường.
"Nói thật ra đi, anh tiêu mất của tôi bao nhiêu tiền." Mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên tức giận nói.
Ở phía sau Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan vừa mới đi lên theo, lập tức nhìn thấy Tổng giám đốc nữ thần khoanh tay chất vấn Trần Xuân Độ, làm cho Tô Loan Loan cũng không khỏi sửng sốt, im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn hai người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.
"Không tốn một đồng nào của em cả." Trần Xuân Độ cười, lên tiếng giải thích.
"Không tốn một đồng?" Thoạt đầu, Lê Kim Huyên hơi ngạc nhiên, sau đó cô cẩn thận đánh giá bộ quần áo của Trần Xuân Độ, lập tức nổi giận nở nụ cười lạnh, cô lạnh lùng hỏi: "Anh coi tôi là đồ ngốc à? Bộ âu phục này ít nhất phải tới ba trăm triệu, với số tiền lương tôi phát cho anh, căn bản không đủ để mua nó!"
Trần Xuân Độ mỉm cười, Lê Kim Huyên thường xuyên ra vào xã hội thượng lưu, nhưng về mặt kiến thức, cô vẫn kém Trần Xuân Độ một bậc: "Kim Huyên, thật sự không tốn một đồng nào của em cả, không tin em đi tra tài khoản ngân hàng của em là biết."
Trần Xuân Độ nói như vậy, lúc này Lê Kim Huyên mới nửa tin nửa ngờ, mở cửa xe ra, cô và Tô Loan Loan cùng ngồi vào hàng ghế sau, Lê Kim Huyên lấy điện thoại di động ra kiểm ra, bấy giờ mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ.
"Anh... Thật sự dùng tiền của mình để mua à?" Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên." Trần Xuân Độ gật đầu, liếc nhìn Lê Kim Huyên qua kính chiếu hậu, khóe miệng cong lên, nói: "Kim Huyên, thắt dây an toàn vào."
Dọc theo đường đi, Lê Kim Huyên nhìn số dư tài khoản ngân hàng, lại thường thường nhìn về phía bộ âu phục trên người Trần Xuân Độ, cảm thấy có phần không thể tin nổi.
Bởi vì, tài khoản ngân hàng của cô quả thật không thiếu một đồng nào, bộ âu phục cao cấp trên người Trần Xuân Độ lại thật sự xuất hiện ở trước mắt cô.
Chẳng lẽ người này thật sự có nhiều tiền như vậy?
Lê Kim Huyên vẫn hơi không tin, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, thậm chí bộ âu phục trên người Trần Xuân Độ còn khiến cô cảm thấy giá trị không chỉ có ba trăm triệu mà còn có thể cao hơn.
Sao người này lấy ra được nhiều tiền thế? Lê Kim Huyên nghĩ mãi không rõ, cô đương nhiên không biết bộ đồ cùng kiểu dáng này đã được bán đấu giá ở các cuộc đấu giá thiết kế quần áo hàng đầu thế giới, chỉ một bản vẽ thiết kế đã được bán với giá mười lăm tỷ.
Lúc này Lê Kim Huyên mặc một chiếc váy lam dài, trước ngực là chuỗi mặt dây chuyền bằng đá sapphire, nhờ làn da như sữa bò của cô tôn lên, chuỗi dây chuyền càng trong xinh đẹp hơn.
Tổng giám đốc nữ thần ăn mặc tỉ mỉ xong trở nên tươi đẹp long lanh vô cùng, chiếc váy dài màu xanh lam tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, nhìn không xót cái gì.
Trần Xuân Độ ngửi ngửi, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên lập tức trở nên nghiền ngẫm, anh cười lưu manh: "Kim Huyên, không ngờ em còn thay đổi cả nước hoa, hôm nay em thật xinh đẹp ~"
Đối mặt với lời khen của Trần Xuân Độ, mắt đẹp của Lê Kim Huyên thoáng nhìn qua, lập tức nói: "Đi thôi."
Nói xong, Tô Loan Loan mở cửa xe ra, hai người ngồi xuống.
Đôi mắt Trần Xuân Độ như dính trên người Lê Kim Huyên, từ đầu đến cuối không muốn dời đi, cho đến khi Lê Kim Huyên lườm anh một cái, Trần Xuân Độ mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, phẫn nộ lái xe.
"Tô Loan Loan, bữa tiệc riêng ở nhà họ Lê hôm nay phải nhờ vào cô rồi." Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói với Tô Loan Loan.
Cô cũng đưa cho Tô Loan Loan một bộ đồ, chẳng qua so với vẻ tươi đẹp gợi cảm của Lê Kim Huyên thì Tô Loan Loan đơn giản hơn nhiều, bởi vì cô ta còn có nhiệm vụ bảo vệ, bộ đồ chỉ có hai màu đen trắng đơn giản, tương đối bảo thủ.
Tô Loan Loan gật đầu đáp lại: "Tổng Giám đốc Lê yên tâm đi."
Tuy rằng Tô Loan Loan nói như vậy những vẫn không khỏi liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, trong lòng thầm nghĩ, có người kia ở đó, Lê Kim Huyên làm sao có thể nguy hiểm được.
Chỉ cần Trần Xuân Độ đi theo Lê Kim Huyên một tấc không rời, e rằng Lê Kim Huyên sẽ trở thành người phụ nữ an toàn nhất trên đời này.
Phỏng chừng không có một ai, cũng không có một thế lực nào có thể lòng mang kế hoạch nham hiểm tiếp cận Lê Kim Huyên!