Bốn ngọn lửa này đủ để thể hiện ra kỹ thuật bắn súng của Kinh khủng bố thế nào!
Cũng đúng lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên vung mũi nhọn đen trong tay lên, tia lửa lập tức lóe lên trong không trung, ngay sau đó, tiếng vang thanh thúy lên tục quanh quẩn đất trời!
Trần Xuân Độ cầm Long Nha trong tay, giơ ngang trước mặt, bốn ngọn lửa kia bị chặn lại toàn bộ!
Bốn ngọn lửa tức khắc rơi xuống đất, đúng lúc này, Kinh nhếch khóe miệng tạo thành ý cười lạnh lẽo.
Đây, là dương mưu của anh ta!
Trần Xuân Độ lựa chọn đỡ ngọn lửa, thanh trường kiếm kia của Hộ sẽ rơi xuống, chém lên người anh!
Nếu Trần Xuân Độ lựa chọn tránh khỏi thanh trường kiếm của Hộ, vậy thì ngọn lửa sẽ lấy mạng của anh ngay lập tức!
Hai lựa chọn khác nhau, dù Trần Xuân Độ lựa chọn cái nào thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Dương mưu trắng trợn của Kinh làm cho Trần Xuân Độ không thể tránh đi, chỉ có thể bị ép chọn một trong hai kiểu chết!
Qủa nhiên, Trần Xuân Độ vừa mới đỡ ngọn lửa, Hộ lập tức cầm trường kiếm trong tay, đánh về phía Trần Xuân Độ!
"Long Vương, hôm nay là ngày chết của mày!" Hộ giơ cao thanh trường kiếm trong tay, từ trên cao bổ xuống Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ cắn răng một cái, ngay khi Hộ nhìn thấy thanh trường kiếm sắp sửa chém trúng anh, anh bỗng nhiên lắc mình tránh sang một bên, tránh thoát được đòn hiểm này!
Thanh trường kiếm của Hộ chém hụt Trần Xuân Độ, bỗng nhiên xẹt qua cánh tay Trần Xuân Độ, một mảnh áo nhỏ rơi xuống, lộ ra vét chém đầm đìa máu tươi.
"A..." Trần Xuân Độ không khỏi hít một hơi, cảm giác đau đớn kịch liệt lan tràn, kiếm của Hộ vô cùng sắc bén, dễ dàng gọt đi một mảng thịt trên tay Trần Xuân Độ.
Hộ thấy Trần Xuân Độ bị thương, lập tức bật cười ha ha: "Không thể tin được, Long Vương cũng có lúc bị thương!"
Cũng đúng lúc này, đôi đồng tử của Trần Xuân Độ đột nhiên trở lạnh, cảm xúc trở nên lạnh như băng, sự băng giá này đủ để che phủ bầu trời!
Hộ đầy mặt đắc ý, lập tức thả lỏng cảnh giác, nhưng Kinh lại đột nhiên nhíu mày, sát ý mà Trần Xuân Độ bộc phát ra khiến cả anh ta cũng phải kinh hãi!. Xin hãy đọc truyện tại ~ T R U М t r u y e n .ME ~
"Nếu đã như vậy, tao sẽ không chơi với chúng mày nữa." Trần Xuân Độ lạnh lùng nói. Chẳng mấy chốc, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Loan Loan bước vào từ bên ngoài, nói với ba người: "Hai người ngoài cửa đã bị giải quyết."
"Vậy chúng tôi, có phải có thể rời khỏi đây rồi không?" Trương Bảo Thành hỏi thử.
Tô Loan Loan lắc đầu, nhìn xung quanh một lát rồi đưa một thanh chủy thủ cho Trương Bảo Thành, lại nói: "Tôi đi điều tra tình huống khách sạn một chút, hai người khóa trái cửa khách sạn lại, nếu có sát thủ đến thì Tổng Giám đốc Lê, cô nhớ gọi điện thoại cho tôi ngay."
Lê Kim Huyên gật đầu, hỏi Tô Loan Loan: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Loan Loan cứu Lê Kim Huyên ra, lúc đó Lê Kim Huyên đã uống đến bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ, đương nhiên không biết vì sao lại biến thành như vậy.
Tô Loan Loan liếc nhìn Lê Kim Huyên, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, lúc chúng ta ăn cơm thì bị một sát thủ chuyên nghiệp tấn công, bây giờ vẫn chưa biết tình huống thế nào."
"Sát thủ chuyên nghiệp?" Trương Bảo Thành vừa nghe bốn chữ này, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
Tuy rằng ông ta là hội trưởng Hiệp hội Đổ thạch, nhưng chưa bao giờ gặp sát thủ chuyên nghiêp, ông ta rất ít hiểu biết về những người này, họ không ngờ rằng thế mà lại có một ngày mình bị sát thủ chuyên nghiệp đuổi giết!
Lúc trước ông ta nhìn thấy Tô Loan Loan chỉ đánh vài cái là giải quyết được, càng không ngờ rằng thực lực của Tô Loan Loan lại khủng bố như thế!
"Hai người gác cửa vừa rồi có lẽ là người trông coi, Tcổng giám đố Lê, mấy người ở lại đây sẽ không quá nguy hiểm, tôi đi ra ngoài kiểm tra trước một chút." Tô Loan Loan nói, vừa mới xoay người đi thì Lê Kim Huyên đột nhiên đứng lên, gọi Tô Loan Loan lại.
Tô Loan Loan xoay người, ngờ vực hỏi Lê Kim Huyên: "Tổng Giám đốc Lê, còn chuyện gì sao?"
Lê Kim Huyên lắc đầu, cô nhìn Tô Loan Loan, do dự hồi lâu mới lấy dũng khí mở miệng: "Lúc đi ra ngoài kiểm tra, cô cố thể tìm tên kia chút không, tôi sợ anh ấy gặp chuyện chẳng may..."
Tô Loan Loan hơi ngạc nhiên khi nghe được lời này của Lê Kim Huyên, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, thời điểm nguy nan, Lê Kim Huyên vẫn nghĩ đến Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan gật đầu, đi ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ đóng sầm một tiếng, Trương Bảo Thành vội vàng khóa trái cửa lại, tay cầm chủy thủ, hàm răng tun bần bật.