Trương Bảo Thành đã bị dọa sợ đến mất bình tĩnh, còn Tô Loan Loan sau khi hồi phục chút thể lực, thì quay đầu, liếc nhìn cửa phòng ngủ, trong mắt thoáng qua tia sắc bén.
Tô Loan Loan rất nghi ngờ đám sát thủ này, chắc chắn đây không phải là sát thủ bình thường, dựa vào kinh nghiệm của cô, rõ ràng bọn họ là đám sát thủ chuyên nghiệp.
Tại sao đám sát thủ này lại đột ngột tập kích bọn cô, hơn nữa còn biết chính xác phòng bao mà bọn cô đang ở, chẳng lẽ là do khách sạn tiết lộ cơ mật?
Tô Loan Loan rơi vào trầm tư, giờ sát thủ ở ngoài phòng cô đã ngừng lại, không hề xông vào chém giết.
“Hai ông chủ chỉ bảo chúng ta nhốt bọn họ lại, hai người các cậu đứng trước cửa canh chừng, tôi phải dẫn người quay lại tiếp viện, thực lực của mục tiêu quá mạnh, chúng ta đã tổn hại rất nhiều người rồi.” Một sát thủ trong đó căn dặn.
Hai sát thủ khác gật đầu, rồi mấy người kia lần lượt xoay người, cả người vút qua, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang...
***
Giờ trong phòng bao khách sạn đang diễn ra trận chiến cực kỳ ác liệt.
Mấy sát thủ bao vây Trần Xuân Độ, nhiệt độ trong phòng bao giảm mạnh, bị sát khí lạnh lẽo u ám bao trùm.
Mấy sát thủ này như tâm linh tương thông, đồng loạt ra tay, bỗng giậm chân lao tới ám sát Trần Xuân Độ như mũi tên rời cung.
“Giết!”
Từng ánh kiếm chói mắt đan xen, tạo thành một tấm võng khổng lồ, bay về phía Trần Xuân Độ, khiến anh không còn đường trốn.
“Để xem lần này anh trốn thế nào?” Một sát thủ trong đó bỗng hét lớn, ánh kiếm tung hoành, nháy mắt đã chém vỡ toàn bộ đồ trang trí trong phòng bao.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”. ngôn tình ngược
Các sát thủ đồng loạt giơ đao, hét lớn.
Nháy mắt, ánh kiếm với uy lực đáng sợ gần như phá tan mọi thứ, ngay cả hư không cũng đang lắc lư mãnh liệt.
“Rầm rầm rầm!” Thảo nào anh ta có tư cách hống hách...
Nhưng... sát thủ mặt nạ đỏ bỗng cười khẩy, đắc ý quát lạnh về phía Trần Xuân Độ: “Anh tưởng như vậy là kết thúc ư? Anh đã sớm trúng kế rồi, chúng tôi đã sớm bày trận giết anh rồi!”
Trần Xuân Độ nhất thời nghiêm mặt, sát thủ mặt nạ cười lớn quát: “Anh tưởng chúng tôi nhiều người như vậy là ăn chay à? Chúng tôi có trận pháp riêng để đối phó với hạng người điếc không sợ súng như anh.”
Dứt lời, sắc mặt sát thủ mặt nạ đỏ nhất thời lạnh lẽo, quát lớn: “Kết trận, giết!”
“Xẹt xẹt xẹt!”
Từng ánh kiếm chém xuống từ nhiều phương hướng với những góc độ khác nhau, hầu như không để lại một góc chết nào, mỗi góc độ đều vô cùng quỷ dị, hoàn toàn không thể né tránh.
Mắt Trần Xuân Độ bỗng thu nhỏ lại, dù là anh cũng hơi tê da đầu với trận pháp này, vì nó hoàn toàn không đơn giản.
Trần Xuân Độ hơi nghiêm mặt, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn, đối mặt với giây phút này, chắc chắn sẽ là kết cục tổn hại.
Lúc sát thủ mặt nạ đỏ nhìn thấy ánh kiếm bao vây chém về phía Trần Xuân Độ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười lớn với anh, vẻ mặt vô cùng mỉa mai.
“Hiếm ai có thể phá vỡ trận này, anh chết dưới nó cũng không có gì uất ức.”
Sát thủ mặt nạ đỏ vừa dứt lời, thì lúc này bỗng xảy ra chuyện bất ngờ.
Ở trung tâm ánh kiếm bao phủ, bỗng xuất hiện một dao găm màu đen bay vút qua.
Sát thủ mặt nạ đỏ nhìn qua đó, chỉ thấy Trần Xuân Độ không biết đã cầm dao găm Long Nha từ lúc nào, bắp thịt ở cánh tay phải căng cứng, gân xanh nổi lên.
“Ha...”