Vù!
Giám khảo Cảnh vừa dứt lời, lập tức dẫn tới bàn tán xôn xao.
Các giám khảo bên cạnh cũng thi nhau nhìn về phía giám khảo Cảnh, vẻ mặt khó hiểu, bọn họ cũng không hiểu tại sao giám khảo Cam đột ngột quyết định như vậy.
Mà Trương Bảo Thành biến sắc, nhíu mày nhìn về phía giám khảo Cảnh lạnh giọng chất vấn: "Chu Cảnh, tại sao chứ? Tôi không phục."
Chu Cảnh ngạo nghễ nhìn Trương Bảo Thành, vẻ mặt không đổi, chỉ hờ hững đáp lại nói: "Không có tại sao, tôi nói không còn giá trị, chính là không còn giá trị."
Chu Cảnh vừa dứt lời, lập tức kéo theo loạt tiếng ồ lớn, trên khán đài, rất nhiều khán giả bắt đầu bàn tán ầm ĩ, không ai biết, rốt cuộc trong lòng Chu Cảnh nghĩ thế nào, trong mắt những người khác, Chu Cảnh đang nhằm vào Trương Bảo Thành một cách lộ liễu.
"Giám khảo Cảnh, như vậy không tốt lắm đâu." Trên ghế giám khảo, một giám khảo chưa từng liên hệ với Trương Bảo Thành mở miệng nói, tình huống này, khiến ông ta cũng không nhịn được đứng ra, đòi hỏi lời giải thích cho Trương Bảo Thành.
Giám khảo Cảnh quay đầu, lừ mắt với giám khảo một chút, cười lạnh nói: "Không tốt? Hay là ông đến đánh giá một chút?"
Ánh mắt giám khảo kia dừng trên khối nguyên thạch, trong mắt ánh lên vẻ đã hiểu, ông ta há hốc miệng, cuối cùng không nói gì mà lập tức rơi vào trầm mặc.
"Tại sao? Không có một giải thích hợp lý, tôi không phục." Đúng lúc này, Trương Bảo Thành cau mày bước ra, nói.
Chu Cảnh ngạo nghễ nhìn Trương Bảo Thành, hờ hững mở miệng nói: "Không có giải thích hợp lý, tôi là giám khảo, tôi quyết định."
Trương Bảo Thành đối mặt với Chu Cảnh, hai ánh mắt vô hình va chạm trên không trung, nhiệt độ không khí dường như hạ xuống mấy độ.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, lúc lâu sau, một âm thanh vang lên, phá vỡ yên tĩnh tạm thời này: "Rất đơn giản, bởi vì ông ta cũng không nhìn thấu khối nguyên thạch này."
Ầm!
Từng ánh mắt lập tức đổ dồn về nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy góc ban giám khảo, có một bóng dáng chậm rãi đứng lên, khi các khán giả chú ý tới anh, ánh mắt trầm xuống.
Người này, không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ, trong mắt hầu hết những người ở đây thì đây là giám khảo áo đen giả thần giả quỷ.
Chẳng ai ngờ rằng, lúc này, lại là giám khảo áo đen này đứng ra. "Tại sao không thể?" Trần Xuân Độ hỏi lại, vẻ mặt Chu Cảnh lạnh lùng: "Vậy cậu hãy nói thử xem, cuối cùng nó là cái gì?"
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhếch miệng cười một cách quỷ dị... rồi anh đột ngột động một cái.
Một mũi nhọn màu đen xuất hiện ở trong tay anh, mũi nhọn đen đó lập tức bắt đầu bổ chém, khối nguyên thạch cứng rắn, bị mũi nhọn đen gọt như gọt vỏ táo, da đá rớt xuống tạo thành âm thanh lộp bộp.
Thủ pháp này của Trần Xuân Độ khiến ban giám khảo và hai vị lão giả Song Tử Thần nhìn thấy đều vẻ mặt càng thêm nghiêm lại.
Hai vị này lão giả cũng không tỏ vẻ quá bất ngờ, chẳng qua khi trông thấy Trần Xuân Độ thành thạo như thế, trong mắt bọn họ ánh lên ánh sáng kỳ lạ.
"Mọi người nhìn xem!"
Trên khán đài, khi Lê Kim Huyên đang toát mồ hôi vì Trương Bảo Thành, chợt có khán giả ánh mắt sắc bén chỉ màn hình lớn.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều bị chuyển đến tay Trần Xuân Độ, chỉ thấy trong tay anh có một vệt sáng mơ hồ xuyên từ khe hở mà ra, mà tốc độ mũi nhọn đen trong tay Trần Xuân Độ càng lúc càng nhanh, sau đó, thậm chí hóa thành từng tàn ảnh.
"Trời ạ!"
Trên khán đài, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, vô số khán giả ngạc nhiên hô lên kinh ngạc, trong lòng không khỏi run rẩy, bọn họ có một loại dự cảm, trước đó xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ này còn là sao lửa mặt trời.
Tốc độ tay của Trần Xuân Độ càng lúc càng nhanh, Chu Cảnh và giám khảo khác không nhìn rõ dao găm Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, chỉ có thể nhìn thấy từng vệt tàn ảnh, điều này đã vượt quá giới hạn cao nhất của nhân loại.
"Sao có thể như vậy?" Chu Cảnh trừng mắt nhìn tốc độ tay của Trần Xuân Độ, trong lòng rung động, ông ta không thể nào tiếp thu được. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người có tốc độ tay nhanh như thế.
"Rốt cuộc anh ta là ai?" Trong khu khách VIP, Lê Thần Vũ bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, tự mở miệng nói, không ai có thể thông qua vẻ mặt u ám của anh ta mà nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh ta.