Chàng Rể Phế Vật

CHƯƠNG 309: SÓNG GIÓ NỔI LÊN



Kinh quay người, đi về phía thang máy.

Mà cô thư kí đột nhiên lên tiếng, gọi Kinh lại.

“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Kinh quay người, nhìn cô thư kí.

Giọng của Kinh tràn đầy từ tính, lại thêm sự quyến rũ luôn luôn tồn tại trên cơ thể anh ta, cho dù là thư kí có xinh đẹp, yêu kiều đến đâu cũng không khỏi động lòng thiếu nữ.

Gương mặt cô thư kí hơi ửng hồng, khẽ nói: “Đại nhân, anh là chúa tế của thành phó, sự bình an của Yên Kinh phải dựa hết vào anh rồi… Mà đại hội đỗ thạch có hàng biển người, người đông thì phức tạp, tôi sợ…” Giọng nói thư kí có chút lo lắng, cô ta rất lo Kinh xuất hiện ở đại hội đổ thạch sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Ha ha ha…” Kinh hơi ngơ ra, sau đó cười lớn, gương mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Ai dám giết tôi? Ai có năng lực giết tôi?! Chuẩn bị xe, đại hội đổ thạch này, các nhân vật có tiếng tăm đều tới, một số người bạn cũ cũng xuất hiện ở đó, sao lại có thể thiếu tôi được?”
Kinh thắt cà vạt, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của thư kí, anh ta đi về phía thang máy, chỉ để lại tiếng cười sảng khoái vang lên trong phòng làm việc.

Ở tầng dưới cùng của tòa nhà Thông Thiên có một chiếc McLaren màu bạc đậu bên đường, Kinh nhếch miệng nở một nụ cười sâu xa, đi gần tới chiếc McLaren.

Sau khi Kinh tới gần, cửa chiếc McLaren màu bạc này lại chủ động mở lên trên, để lộ ra không gian hào hoa bên trong xe.

Dưới vô số tiếng kinh ngạc, cảm thán của người đi đường, Kinh vào trong xe, nhàn nhạt nói: “Khởi động.”

Kinh vừa dút lời, tiếng động cơ của McLaren vang lên, đèn trong xe được bật lên sáng rực, tiếng động cơ nặng nè! Khiến không ít người rung động và ngưỡng mộ!

Không ngờ chiếc McLaren này lại được khởi động bằng giọng nói, lại thêm màu bạc chói mắt này, chỉ có bản giới hạn mới nhất mới có thể có được!

Mà trong thành phố, người sở hữu chiếc McLaren này chỉ có một!

Sắc mặt những người đi đường lập tức thay đổi… nhìn vào trong xe, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không thể tin ổi!

Anh ta là… đại nhân Kinh?! Chỉ có đại nhân Kinh mới sở hữu chiếc McLaren này!

Đợi đám người kia phản ứng lại, Kinh đã nắm vô lăng, đạp chân ga… Chiếc McLaren màu bạc lao đi như tên cùng tiếng động cơ gầm rút!

Chiếc McLaren tạo ra một cơn gió lớn, biến thành một tia chớp màu bạc, lao nhanh trên đường!

“Điểm đến, đại hội đổ thạch.” Bên ngoài xe ồn ào huyên náo, nhưng McLaren lại sở hữu hệ thống làm giảm tiếng ồn đặc biệt, trong xe vô cùng yên tĩnh, mà sau khi Kinh rời đi, kính chắn gió của chiếc McLaren hiện lên hàng loạt các biểu tượng… Đó là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong những bộ phim bom tấn có hiệu ứng hàng đầu, mà giờ đây lại xuất hiện trước mắt Kinh!

Đây là công nghệ cao mới nhất, những người giàu có bình thường đều không có tư cách sử dụng, mà bây giờ lại xuất hiện trong xe Kinh, Kinh thành thục điều khiển mọi thứ, điều khiển công nghệ mới nhất có giá trị hàng vài trăm tỉ này!

Chặng đường này cần nửa tiếng mới có thể tới nơi, sau khi được lập kế hoạch bằng trí tuệ nhân tạo, năm phút sau, một tia chớp màu bạc từ phía xa phòng tới trước cửa đại hội đổ thạch!

Sau khi gần tới đại hội đồ thạch, tia chớp màu bạc mới thả chậm tốc độ lại, một màn trượt bánh sau hoàn hảo, trên con đường đông đúc, chiếc McLaren đã tránh được mọi con xe khác, đậu xuống bên đường dưới những ánh mắt ngạc nhiên của hai người bảo vệ.

Mở cửa xe, một chiếc giày da đỉnh cắp được làm thủ công lộ diện, một người bước ra khỏi chiếc McLaren, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Cộp cộp cộp…”

Giày da giẫm xuống mặt đất, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, người kia đi đến trước hai người bảo vệ.

“Đưa thiệp mời đây.” Vệ sĩ giơ tay ra, chặn người kia lại.

Bức chân của người kia dừng lại, anh ta nhìn hai người bảo vệ, giọng nói sâu xa khó lường, khí chất bí ẩn: “Tránh ra, nếu không, ngày mai cậu sẽ không thể nhìn thấy mặt trời của Yên Kinh đâu.”

Hai người kia ngơ ra, nhìn nhau một lúc, rồi lại nhìn người kia, mỉa mai nói: “Anh là ai, huênh hoang thế…”

Sắc mặt hai người hiện lên vẻ khinh bỉ, nhưng bọn họ còn chưa nói xong, người kia đã cười khẩy, đạp mạnh chân ra, như một cái roi thép, vung ra giữa không trung, rồi có một tiếng động lớn vang lên.

“Âm!”

Chân của người kia đạp trúng ngực của hai tên bảo vệ, hai tên bảo vệ bay ra ngoài, tốc độ nhanh như một viên đạn pháo, lập tức nỗ giữa biển người, đánh bay vô số người!

Người kia chỉ dùng đúng hai chân đã gây ra sự náo động và kinh ngạc không dứt!

“Sao có thể chứ!”

“Anh ta rốt cuộc là ai, sao lại ghê gớm đến vậy, không ngờ còn dám cưỡng chế xông vào đại hội đổ thạch! Điên rồi sao!” Một giọng nói vang lên giữa biển người, ánh mắt người đó hiện lên vẻ kinh ngạc khó mà tưởng tượng!

Đúng lúc này, đột nhiên có mấy người mặc đồ đen xông tới từ một hướng, tách đám người đông đúc ra, xuất hiện trước mặt người kia.

“Đại nhân, là cắp dưới không hiểu chuyện, mong cậu đừng tức giận.” Một ông già được mấy người mặc đồ đen bảo vệ, tay chống gậy, loạng choạng bước tới.

Mà khi ông già này xuất hiện, lập tức khiến rất nhiều người kinh ngạc… thân phận của ông già này rất phi phàm! Rất nhiều người của giới đỗ thạch đã nhận ra thân phận của ông ta!

Ông lớn trong giới đỗ thạch! Hội trưởng hiệp hồi đổ thạch Yên Kinh! Đại hội đổ thạch lần này của Yên Kinh chính là do ông ta tổ chức!

Ai có thể ngờ được, người này đến đại hội đổ thạch lại khiến hội trưởng hiệp hội đồ thạch Yên Kinh đích thân ra đón, thái độ còn khiêm tốn và cung kính như vậy, chẳng lẽ thân phận của người này còn lớn hơn vị hội trưởng này sao?

Người kia nhìn ông già, gương mặt anh tuấn vô cùng bình tĩnh, anh ta nhàn nhạt nói: “Nơi này hiện giờ như thế nào rồi?”

“Nhờ có phúc của cậu, từ hôm qua đến sáng nay, trật tự ổn định, không xuất hiện tình huồng chém giết thương vong.” Thái độ của vị hội trưởng hiệp hội đỗ thạch này vô cùng cung kính.

Người kia gật đầu, giống như là rất hài lòng với những gì ông già đã làm, anh ta bước về phía trước, nhàn nhạt nói: “Việc tôi tới đây nhất định không được truyền ra ngoài.”

“Rõ…” Hội trưởng địa phương đứng bên cạnh người kia, gật đầu cúi người, cẩn thận hỏi: “Hay là, tôi cùng cậu đi vòng quanh xem xem?”

“Cũng được.” Người kia gật đầu.

“Mời đi theo tôi.” Hội trưởng cười tươi, nụ cười tràn đầy vẻ nịnh bợ lấy lòng, ông ta vẫy tay, lại có không ít người từ bên cạnh xông tới, tách đám người mặc đồ đen kia ra, mở ra một con đường.

Có vô số ánh mắt ở bên cạnh nhìn về phía người kia, có đủ các cảm xúc phức tạp, kinh ngạc, ngỡ ngàng, vô số người đều đang suy đoán thân phận của người kia, thân phận lớn đến mức nào mà khiến hội trưởng cũng phải lấy lòng?!

Nhưng cho dù tất cả những người ở đây có nghĩ ba ngày ba đêm cũng không thể nghĩ ra được, người mà khiến hội trường phải cẩn thận hầu hạ lại chính là chúa tế hiện tại của Yên Kinh… ngài Kinh!

Đây là người nắm giữ cả thành phố Yên Kinh, cho dù ông cụ Vương có tới đây, đứng trước mặt anh ta cũng phải cúi đầu cung kính… Ở nơi này, anh ta chính là trời của Yên Kinh!

Sau khi đi dạo một hồi dưới khu cá cược cấp thấp, Kinh nhàn nhạt nói: “Khu cá cược cấp thấp không có gì thú vị cả, đi khu cao cấp xem xem sao.”

“Cậu nói đúng lắm.” Hội trưởng ở một bên cười tươi, rất nhanh đã đưa ngài Kinh đi vào khu cá cược cao cấp.

“ngài Kinh?” Vừa vào khu cá cược cao cấp đã có một giọng nói kinh ngạc truyền tới từ bên cạnh, ngài Kinh quay đầu lại, nhìn thấy một người đang cầm ly rượu vang bước nhanh tới.

“Không ngờ ở đây còn có thể gặp được ngài Kinh, tôi là chủ tịch của tập đoàn…” Người kia vui mừng tiến tới bắt chuyện, ngài Kinh tướng mạo anh tuần, khí chất hiền hòa phóng khoáng, sau khi hai người nói chuyện một lúc, người kia nhét một tắm danh thiếp vào tay ngài Kinh: “ngài Kinh, sau này tôi thành lập chi nhánh ở Yên Kinh sẽ cần đến sự giúp đỡ của ngài đó.”

“Dễ nói thôi, dễ nói thôi…”

Sau khi người kia rời đi, ngài Kinh nhét tắm danh thiếp trong tay vào thùng rác bên cạnh, sắc mặt lại trở nên thản nhiên: “Tiếp tục xem xem.”

~k* Mà lúc này, khi Kinh khiêm tốn bước vào khu cá cược cao cấp, trong một phòng cắt, Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ đang sờ hai khối nguyên thạch mà Ngọc Vinh Hiên kiếm được, ánh mắt thâm sâu vô tận.

Trương Bảo Thành đứng bên cạnh, cúi người cẩn thận quan sát hai khối nguyên thạch này, ngẩng đầu lên, sắc mặt kích động: “Tổng giám đốc Lê, cô đã kiếm được của quý rồi, ánh mắt của Ngọc Vinh Hiên quả thực rất tốt, hai khối nguyên thạch này rất có khả năng có thể là bảo vật quý hiếm!”

“Thật sao?” Lê Kim Huyên đứng bên cạnh, thấy Trương Bảo Thành vui vẻ khác thường, sắc mặt cũng không khỏi rung động.

Nếu thật sự là bảo vật quý hiếm… nếu tập đoàn Lê thị có thể mời thầy điêu khắc gia công tới, cầm đi bán đấu giá trong một số hội đấu giá hàng đầu nước C, chắc chắn sẽ kiếm được một số tiền rất lớn!

“Vậy bây giờ tôi sẽ đi mời thầy cắt tới, hay là đưa về thành phố T?” Lê Kim Huyên hỏi. Trương Bảo Thành suy nghĩ một lúc, nói: “Đưa về thành phố T đi, dù sao điều kiện nơi này cũng không quá tốt.” “Không cần, chúng ta đã bị nhà họ Ngọc để ý rồi, nếu muốn đưa về thành phố T, rất có thể trên đường đi sẽ bị Ngọc Vinh Hiên cướp mắt.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ ở bên cạnh nhàn nhạt nói. Trần Xuân Độ vừa nói như vậy, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên suy nghĩ kĩ lại, lời Trần Xuân Độ nói quả thật có lí. “Vậy anh nói xem phải làm như thế nào?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ. Trần Xuân Độ nhìn bọn họ, nở một nụ cười bí ẩn: “Máy người ra ngoài trước đi, lát nữa sẽ biết thôi.” “Ra ngoài?” Lê Kim Huyên ngỡ ngàng, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu… Đi ra khỏi căn phòng này là có thể giải quyết vấn đề sao? Lê Kim Huyên bán tín bán nghi cùng Tô Loan Loan đi ra ngoài, chỉ còn lại Trần Xuân Độ và Trương Bảo Thành ở bên trong. “Nhóc, rốt cuộc là cậu đang có ý đồ gì?” Trương Bảo Thành là một người kinh nghiệm lão làng, nhưng cũng không thể nhìn thầu rốt cuộc Trần Xuân Độ muốn làm gì. Trần Xuân Độ chu miệng: “Hội trưởng Trương, ông cảm thấy tôi muốn làm gì?”

Trương Bảo Thành lắc đầu, đột nhiên, ánh mắt ông ta dừng lại, nhìn cây Long Nha màu đen trong tay Trần Xuân Độ.

“Sao tôi biết cậu muốn làm gì được…” Trương Bảo Thành nói được một nửa, một âm thanh thánh thót vang lên, ngắt lời ông ta, cũng khiến sắc mặt ông ta đột nhiên cứng lại.

Sắc mặt Trương Bảo Thành lập tức thay đổi! Thay đổi đến mức khó mà tin nổi!

Ông ta nhìn Trần Xuân Độ như nhìn thấy quỷ!

“Không thể nào! Cậu làm vậy là đang phung phí của trời! Dừng tay cho tôi!” Ngay sau đó, Trương Bảo Thành nỗi giận, nhảy ra rồi gầm lên.

Trần Xuân Độ đứng trước khối nguyên thạch, anh dùng Long Nha, thô bạo cắt nguyên thạch ra !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv