“Định Nguyên Huyền! Mày có ý gì?”
Đặt chân lại cửa chưa kịp thở một hơi, tiếng giận dữ của Đàm Công lại khiến Lam Thành thêm phần căng thẳng.
Hắn chạy vội vào bên trong. Đám người không khác gì so với lúc trước khi hắn đi, chỉ có điều bên trên bàn chính, lão phu nhân Định Gia đã đến từ bao giờ. Hai năm về làm rể nhà Định Gia, số lần Lam Thành gặp qua lão phu nhân chưa nổi một bàn tay. Ấn tượng đơn giản thì đây là một người khá coi trọng danh tiếng, lời nói mang nhiều suy từ ẩn ý cũng không quá mặn nồng với tất cả mọi người thân thiết.
Lão phu nhân liếc qua tất cả, dừng lại một khắc trên người Lam Thành, ung dung thưởng thức tách trà trên tay nhìn đám con cháu lời qua tiếng lại nhạt ý:
“Có chuyện gì?”
Định Đàm Công hớt tiếng trước:
“Bà nội! Cháu và cha may mắn tìm được một phần lễ vật lớn dâng tặng đại thọ nội. Ấy vậy mà Nguyên Huyền lại một mực cho rằng món đồ đó không xứng, còn kêu người đi tìm giám định.”
“Đồ vật gì mà không xứng?”
Nguyên Huyền tức giận cũng không lên tiếng nhanh bằng Đàm Công:
“Là bức hoạ Hán Cung Xuân Hiểu đồ. Cháu đã phải mất rất nhiều thời gian tìm hiểu, đàm phán mới có thể có được bức hoạ như ý. Nguyên Huyền còn chưa biết tặng lễ vật gì mà…lại nhắn vào cháu như vậy.”
“Anh họ sao một mực nói như thế? Nguyên Huyền là muốn tốt cho tất cả, cũng là để anh họ không phải mang tiếng xấu mua bức tranh giả mới đề nghị như vậy.”
Lão phu nhân cau mặt, tách trà trên tay sóng sánh một phần:
“Tranh giả?”
Đàm Công cầm lên bức hoạ, cẩn thận nói lời bên tai:
“Thật giả chỉ là một tờ giấy. Tờ giấy thì không thể làm giả?”
Lam Thành biết trước như vậy, đẩy lên vị khảo nghiệm đã dẫn về:
“Nói qua lại nhiều thế hay cứ để người có năng lực nói câu lẽ phải. Đây là chủ cửa hàng gốm Tây Bình, cũng là nhà Giám định có tiếng tại thành phố. Vị này đã giám định không biết bao hàng cổ vật có giá trị. So với bức hoạ kia chắc chắn có thể nghiệm thật giả.”
Người trước mặt bày ra đống đồ chuyên môn trên mặt bàn, chúc thọ lão phu nhân xong mới quay về Đàm Công lên tiếng:
“Cậu Định! Có thể cho tôi mượn bức hoạ?”
Người bên dưới chờ mong, Nguyên Huyền nín thở nhìn từng cử chỉ ép buộc của anh họ. Chỉ riêng lão phu nhân vẫn tiếp tục giữ trên mặt vẻ tươi cười:
“Nguyên Huyền! Anh họ cũng đã mang lễ, chưa cần biết giá trị cũng đã thấy tấm lòng. Vậy của con?”
“Chúng con biết lễ tặng nội không phải cao sang, chỉ là cũng tìm rất lâu mới mua được hộp Trà cổ thụ Bạch Long.”
Lão phu nhân liếc mắt như không nhìn vào tách trà trên tay, tiếp tục suy nghĩ bốn phía:
“Trà này mọc ở nơi núi cao, hấp thụ tinh hoa trời đất mà thành. Chỗ trà này đúng là đáng quý.”
Nguyên Huyền cười rỡ.
Lão phu nhân nhạt ý:
“Nhưng trà quý như thế cũng không bằng một phần những gì ta đã dạy các con. Người trong một nhà phải lấy huyết thống tin tưởng nhau làm nền móng. Cháu lại cho rằng vì một hộp trà, nghe lời một người không cùng dòng máu mà nghi ngờ anh họ?”
“Không phải! Cháu là cho rằng bức hoạ kia vô cùng quý giá, nên giá định mới chắc chắn.”
“Là cháu cho rằng số tiền 47 tỷ kia tặng không cho bà già này là không xứng đáng?”
Lam Thành đứng bên cạnh, trước sau không để một lời lọt khỏi vành tai.
Cái gì mà đối với tất cả người trong nhà đều không mặn nồng?
Chính là đối với kẻ mang tiếng cháu rể như hắn không lọt vào mắt.
“Bà nội! Thứ dùng tiền mua được thì ắt hẳn có thể định giá. Nguyên Huyền cô ấy chỉ là cảm thấy bức họa này có rất nhiều bản sao, cẩn thận cũng không thừa.”
“Cậu Lâm! Tôi là đang dạy con cháu trong nhà, không cần cậu bận tâm.”
Người giám định đứng trước khung cảnh này, tay chân vụng về không biết đặt đâu cho đúng:
“Vậy…có cần tôi nữa không?”
Đàm Công thấy sự, cười khẩy:
“Tất nhiên là cần! Không những phải nghiệm tranh…mà còn cần nghiệm trà. Đồ đến tay bà nội, một thứ cũng cần nghiệm qua.”
Nguyên Huyền kéo tay hắn, ánh mắt buồn rũ hiện trên gương mặt:
“Không cần nữa! Chuyện này là do cháu sai. Ngay từ đầu không nên nghi ngờ tấm lòng của anh họ. Cháu xin lỗi.”
Tách trà trên tay lão phu nhân vơi đi một nửa:
“Lần sau để ý chút! Không phải lời ai nói cũng đáng tin. Người không cùng huyết thống càng lên cân nhắc kỹ càng. Ông nội cháu nhìn nhầm người nhưng mắt cháu còn sáng, đừng dễ bị che mờ như thế.”
Lam Thành hiểu ý, khinh bỉ thành lời:
“Bà nội nói phải. Không thể mang huyết thống ra so sánh với vật chất. Càng là huyết thống có vật chất lớn càng không dễ so sánh.”
Sảnh chính im lặng.
Tiếng cười nói khi thấy chuyện cười gia đình khác đã một phần yên lặng, bây giờ nghe xong câu này lại càng nặng nề.
Sắc mặt lão phu nhân tối sầm lại.
B.Ố.P
Má trái Lam Thành đỏ ửng, Nguyên Huyền đứng ngây người khựng lại trước mặt:
“Đây là ngày vui của bà nội. Một câu anh cũng đừng nói lung tung như thể ở chốn không người.”
Mọi chuyện xảy ra quá đỗi nhanh chóng đến kinh ngạc, Lam Thành không kịp phản ứng, cứ vậy mà nhìn hết thảy mọi người quay lại cười cười nói nói như không từng xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài truyền lại tiếng xe dừng, người giúp việc chạy vội vào bên trong hớt hải:
“Lão phu nhân! Bên ngoài có đám người quần áo âu phục chỉnh tề mang theo vô số đồ vật đặt trên bàn quà. Họ đến nhanh quá, đồ vật chỉ một lúc đã chật kín một gian phòng.”
“Người là ai?”
“Tôi không biết? Người đến đưa lễ vật cũng không nói gì, mới đó đã đi hết rồi, bên ngoài vệt xe kéo dài, bụi mù mịt cả quãng đường!”
Lão phu nhân ngồi im lặng suy nghĩ tới lui cũng không nghĩ được ra nhân vật đang được nhắc đến là ai.
Đám người thì thầm ngạc nhiên không ngớt.
Chỉ riêng Lam Thành ‘tàng hình’ đứng riêng một góc ấn đường tối đen.