“Hôm nay anh đến đây là…có chuyện gì?”
Quan hệ giữa Nguyên Huyền với Lam Thành nói là hôn nhân nhưng thực tế không tốt tới mức như vậy.
Nếu hỏi thẳng hôm nay anh đến đón em sao thì có vẻ như không thích hợp.
Nhưng trái với Nguyên Huyền khó khắn mở miệng, Lam Thành chỉ gật đầu đưa cho cô mũ bảo hiểm:
“Đón vợ tan làm cũng cần có chuyện gì sao?”
“Không có! Bình thường thấy anh không tốt tính như vậy.”
“Hôm nay là ngày đặc biệt.”
Giọng điệu Lam Thành trầm ổn, mọi chuyện đều vô cùng dễ dàng xuất phát giống như đối với hắn cái thứ đặc biệt cũng không có gì đáng bận tâm.
Lam Thành ngồi phía trước, suy nghĩ một hồi lại lên tiếng:
“Hôm nay có người muốn tặng hoa cho cô. Nhưng tôi quên cầm theo rồi. Lát nữa sẽ mua đền.”
“Ai vậy? Em có quen không?”
Lam Thành kéo lấy cánh tay của Nguyên Huyền, vòng qua eo đặt lại.
“Ôm lấy! Ngồi xa như thế muốn tôi ngộ sát vợ?”
Nguyên Huyền đỏ bừng mặt, trái tim vốn dĩ đã đập nhanh nay lại càng không ngừng mà loạn nhịp.
Cô ôm Lam Thành?
Ôm chồng mình thi có gì cần phải ngại ngùng?
Hương thơm ấm áp truyền vào khoé mũi, bất giác cả cơ thể căng cứng. Lam Thành phi như bay, gió lạnh lùa vào thân thể vậy mà chút cảm giác mát mẻ cũng không thấy. Lại càng ngày càng nóng.
Sau khi đưa Nguyên Huyền về nhà thay quần áo, Lam Thành cũng thuận lợi mượn xe của ông Định Ngũ. Lý do đưa vợ đi chơi lại càng không thể nào thuyết phục hơn. Ông bà chỉ nghe thôi cũng vội đưa ra chìa khoá, không hỏi thêm.
“Anh muốn đưa em đi đâu chơi?”
Lam Thành ngồi trong xe, đợi tới khi cửa bên mở ra, dáng vẻ thiếu nữ nhỏ nhắn ngọt ngào tiến vào bên trong mới thôi không nghĩ mông lung.
Hôm nay Nguyên Huyền rất xinh đẹp. Thường ngày cô hay vận quần áo công sở năng động, cũng không thể nhìn ra dáng vẻ thân hình. Nhưng hôm nay, lại mặc một chiếc váy body ôm trọn thân thể, nhẹ nhàng tinh tế khoe ra từng chút một, chút một những dãng vẻ thường ngày không thấy.
Lam Thành muốn chảy máu mũi!
Lam Thành muốn bỏ chạy!
Sao hắn lấy vợ đến bây giờ mới biết được Nguyên Huyền xinh đẹp tới như vậy?
Nhất thời ngây người không biết nói gì.
Nguyên Huyền ngồi xuống ghế bên, đôi mắt to tròn hệt như mắt mèo càng thêm thanh thuần:
“Anh Thành? Anh sao vậy?”
“Không sao! Suy nghĩ nhập thần chút thôi.”
“Anh…hôm nay…”
Hắn vặn chìa khoá xe, ánh mắt hơi nhíu lại thở phào:
“Hôm nay là kỷ niệm ngày thành hôn của chúng ta. Chúng ta đến một nhà hàng nhỏ ăn tối được không?”
Giong nói hắn bình thường, dịu dàng lại phã lẫn chút hồi hộp chờ mong.
Nguyên Huyền cũng chưa nghĩ tới chuyện có thể xảy ra như bây giờ. Cô từng nghĩ trông chờ, lại thấy Lam Thành không biểu hiện gì mà thất vọng.
Lại không biết hoá ra tâm ý của hắn cô mới chính là người không hiểu.
Hoá ra hắn không hề vô tâm như cô từng nghĩ, lại không hề không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Mỗi thứ hắn đều thấy, mỗi thứ đèu là nhìn thấy cô.
Nguyên Huyền gật đầu.
Lam Thành lái xe, Nguyên Huyền nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai má đỏ ứng không ngừng lại. Không khí bên trong ngột ngạt như đánh trận đến khi xe dừng lại một nơi lấp lánh những ánh đèn rực rỡ. Một không gian riêng biệt trong thành phố xa hoa lộng lẫy.
Vạn Miêu Kỷ là nơi vốn dĩ đông đúc không có không gian để thở. Vậy mà hôm nay lại yên tĩnh trầm lặng, dịu dàng những ánh đèn, cả tiếng thở đều đặn của nhân viên phục vụ cũng trở thành rõ ràng.
Nguyên Huyền bước xuống xe, vốn là đã vô cùng căng thẳng nay lại càng hoảng:
“Anh! Nơi này…hôm nay không mở cửa đâu. Có người đã đặt trước trong hôm nay rồi!”
Giọng Nguyên Huyền thật nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có bản thân cô mới nghe rõ được.
Lam Thành chỉ cười, ánh mắt mang đầy rực rỡ:
“Đúng là không mở cửa!”
“Vậy chúng ta đi chỗ khác thôi.”
“Nhưng chúng ta vào sẽ mở!”
Nguyên Huyền bỗng nhiên á khẩu không biết nên phản ứng thế nào đã bị Lam Thành dẫn về phía trước.
Đám nhân viên phục vụ đứng ngay ngắn trước cửa thấy người cũng nhanh chóng rẽ sang hai bên nhường đường.
Mỗi bước chân của hai người tiến lên là một đoạn ánh sáng rực rỡ soi sáng tất cả.
Lam Thành nắm tay Nguyên Huyền, ôn nhu chậm rãi.
Con đường tiến thẳng?
Là Nhất đẳng Vạn Miêu Kỷ?
Lần trước Nguyên Huyền đến đây cùng Định Ái Diệu, ở trong Tam Vạn Miêu Kỷ đã thấy mọi thứ quá mức xa hoa khác thường. Lại không dám nghĩ đến Nhất Đẳng Vạn Miêu Kỷ này còn là nơi như thế nào nữa.
Tiền, quyền, bậc nhất, một thứ cũng không thể thiếu. Lại còn phải đặt bàn trước một tháng.
“Lam Thành? Thực sự anh là ai?”
Tiếng nói quả thực rất nhỏ.
Nhưng bên tai vẫn vang lại tiếng giọng dịu dàng ma mị:
“Là chồng của em!”
Bàn ăn bên cạnh cửa sổ, nơi chính giữa trung tâm. Hai bên Vạn Miêu Kỷ thắp đèn sáng thành hình trái tim đỏ rực. Cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều mang một màu hồng dịu dàng của yêu thương mặn nồng.
Lam Thành ngồi trước mặt.
Một nam nhân 25 tuổi thanh xuân mạnh mẽ. Gương mặt tuyệt sắc mỹ nam, dáng vẻ thanh cao không nhiễm chút bụi trần ngày thường xuất hiện. Hào quang phản chiếu, ánh mắt cười dịu dàng:
“Anh không biết em thích buổi hôm nay được tổ chức như nào nên anh đành tự mình quyết định.”
“Em thấy có điều gì cần thay đổi không?”
Bên cạnh là giàn nhạc hoà tấu âm điệu êm ả. Bàn ăn được trang trí tinh sảo dưới ngọn nến đỏ thắp sáng.
Lam Thành ngồi nghiêm trang, lại cẩn thận lên tiếng lo lắng. Dáng vẻ quý tộc của hắn cao sang mạnh mẽ không cho người khác phòng bị.
Nguyên Huyền từ đầu đến cuối đều mông lung không dám tin vào mắt mình. Cũng là cả buổi mang trái tim nóng ửng đập loạn nhịp:
“Em…thực sự…rất vui.”
Cô muốn hét lên thật lớn. Hét lên thật hạnh phúc, hét lên cho toàn thế giới biết cô được Lam Thành cưng chiều đến thế nào.
Nhưng bất giác lại lo lắng:
“Anh…tốn rất nhiều tiền phải không?”
Lam Thành nâng lên ly rượu, cũng gật đầu:
“Làm vợ mình vui, đương nhiên phải tốn không ít. Nhưng vợ vui, bản thân lại thọ thêm một thời gian. Như vậy chính là song hỷ.”