Bất động sản Nhược Thuỷ.
Lâm Lam Thành rũ ánh mắt nhìn bản hợp đồng trên tay, gương mặt tuyệt nhiên không giống như đang khắc hoạ một thanh niên ăn chơi lêu lổng thường được nhắc tới.
Giả Thập Linh đem theo tập tư liệu về một phần nhân viên để trên bàn:
“Những người này đều có quan hệ móc nối lớn với bà nội của cậu. Có cần tìm khoảng thời gian hợp lý chấn chỉnh?”
Lam Thành xua tay không nhất thiết cần phí tâm tư hao tổn cho đám người đã bị đá đi.
Giả Thập Linh nhìn lại tờ lịch đặt ngay ngắn trên bàn, bất giác nhớ lại một chuyện:
“Hôm nay là ngày bên Định Giao cử người sang bàn từng hạng mục hợp tác. Cậu vẫn không định xuất hiện sao?”
“Không vội!”
—Tôi còn chuẩn bị sẵn chuyện đốt nhà họ Định. Nếu như bọn họ biết tôi là người hợp tác thì tự phóng hoả mất.
Cũng chưa kịp chờ thêm khoảng thời gian, lễ tân chuyển máy đến:
“Thư Ký Giả! Người bên Công ty Định Giao đã tới.”
“Mời cô ấy lên văn phòng của tôi!”
Lễ tân ngập ngừng một khoảng, lại đánh tiếng:
“Nhưng là người khác!”
Tiếng loa rất rõ ràng không thể nghe nhầm.
Lam Thành buông tập tài liệu trên tay, khoé miệng thực sự buông ra nụ cười vặn vẹo. Hoa dã tâm tình học được của Lâm Lam Danh đến bây giờ mới biểu hiện khiến chính mình cũng cảm thấy ghê rợn.
“Bên Định Giao thay người?”
Về chuyện nội bộ, những công ty lớn sẽ không thường xuyên nghĩ tới chuyện thay người vào một số thời điểm nhất định. Mà thời điểm người ký hợp đồng vừa xong đã thay người là chuyện rất nhanh khiến cho phía đối tác không thoải mái. Nhưng nội bộ công ty thường đặt lợi ích lên hàng đầu vì vậy không hứng thú quản chuyện bên đối tác.
Chỉ riêng lần này, sắc mặt Lam Thành thực sự khó coi:
“Bảo bọn họ trình bày lại một lượt kế hoạch hợp tác.”
Âm thanh trầm ấm phát ra từ cổ họng nhưng đến tai người nghe lại bất giác rùng mình.
Định Đàm Công vào bên văn phòng lớn, bên cạnh là Phó Minh Nguyệt cùng Phó Minh Khúc. Bọn họ kéo tới đây đông như vậy cũng là muốn ngó qua vùng tiểu Nam cực này cho thoả mãn.
Dù sao cũng kí hợp đồng rồi, chuyện này đương nhiên không ai nói được gì.
Phó Minh Nguyệt nhìn khung cảnh trang hoàng trong công ty mà không khép được miệng. Trong lòng hoan hỷ thập phần rạo rực:
“Không biết Chủ tịch của nơi này là người như thế nào? Đã có hôn ước hay chưa? Cũng không xét thêm một tiểu cô nương xinh đẹp?”
Định Đàm Công chế giễu:
“Chủ tịch của một chi nhánh cũng là một người cầm quyền tối cao. Một người tầm độ tuổi của em họ đến 40 tuổi cùng lắm chỉ đạt đến Giám đốc. Chẳng nhẽ muốn làm vợ bé?”
“Vậy thì cũng phải xếp hàng chờ tới lượt! Nhan sắc phổ thông như tiểu thư e chừng rất khó!”
Giọng điệu nhạt nhạt vang lên tự động cắt đứt tất cả suy nghĩ thèm khát của đám người trước mắt.
Giả Thập Linh xuất hiện không một tiếng động nhưng lời nói lại động sâu sắc.
Cánh cửa văn phòng mở rộng, một câu cũng không nói thêm. Giả Thập Linh lặp lại những hành động lần đầu với Nguyên Huyền. Điều chỉnh màn hình về đám người trước mắt:
“Bản hợp tác lần trước có vài phần thảo luận qua nhưng chưa tính được điểm chung nhất. Hôm nay Chủ tịch mong bên phía các vị có thể lặp lại buổi thảo luận hòng đạt kết quả cuối cùng. Không để lỡ thời gian hợp tác.”
Phó Minh Nguyêth nhìn dáng âu phục trước mặt, rõ ràng vẫn còn chút nghẹn trong cổ họng nhưng không thể phủ nhận cái khí chất này rất đáng ngưỡng mộ. Cũng như giá trị trên bộ vest phải lên tới 5 con số usd.
Định Đàm Công thao thao bất tuyệt gần bốn tiếng đồng hồ.
Mỗi lần có vấn đề gì đều trực tiếp nhìn thấy bàn tay bên kia gõ gõ vài lần xuống mặt bàn, lát sau Giả Thập Linh sẽ truyền ý. Cứ như vậy mà tới khi cổ họng nghẹn đắng lại vẫn chưa xong một nửa bản kế hoạch.
“Đã hết thời gian cho bên Định Giao. Chủ tịch sẽ gặp lại bên quý công ty vào một khoảng thời gian thích hợp nhất. Hôm nay tạm thời tới đây!”
Phó Minh Nguyệt nhìn màn hình bị ngắt kết nối từ khi nào, trong lòng rộ lên phần hụt hẫng:
“Vậy khi nào chúng tôi có thể gặp mặt Chủ tịch?”
Giả Thập Linh luôn giữ đúng thái độ, bất kỳ với ai đều cảnh giác:
“Không vội! Hợp đồng đã ký xong, chuyện hợp tác là tất yếu. Gặp mặt là vấn đề thời gian.”
Định Đàm Công rát cháy cổ, cũng không được uống nước lúc trình bày, bây giờ ngoại trừ muốn một hơi tu cạn sông cũng chẳng kịp nghĩ đến chuyện khác.
Tin đồn Công ty Định Giao hợp tác với Bất động sản Nhược Thuỷ càng ngày càng rầm rộ. Đi tới nơi nào cũng nhanh chóng nghe thấy những lời thèm khát trước đây không từng xảy ra.
Nhưng địa vị lời đồn càng lớn, bên Bất động sản Nhược Thuỷ lại không hề mang chút động tĩnh. Thậm chí một lời thừa nhận cũng không thấy đâu. Để mặc lại Định Giao lúc đầu chìm trong hân hoan, bây giờ lại lo lắng tứ phía.
Định Ngọc Từ ngồi kế bên Phó Minh Nguyệt, lân la:
“Sau đợt trước đến bàn chuyện dự án, đến bây giờ cũng gần 2 tuần qua, Nhược Thuỷ không liên lạc sao?”
“Không những không liên lac. Anh Đàm Công cũng tới mấy lần đều bị lễ tân thông báo Chủ tịch có việc bận không tiện, hẹn lần khác.”
Phó Minh Nguyệt thở dài:
“Bà nội! Anh lớn cũng đến, cháu cũng bạo một phen tới đó, vậy mà bọn họ nói không tiếp là cứ như vậy không tiếp. Bản hợp đồng kia ký rồi mà chần chừ như này…”
Không cần nói tiếp, tự khắc ai cũng hiểu.
Định lão phu nhân biết rằng đổi người trong giờ khắc nhạy cảm sẽ khiến cho đối tác không mấy hài lòng. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện tới bước đường này.
Định Ái Diệu trong nhị phòng cũng coi như sống hoà thuận, không mấy khi đặt mình vào thế khó bây giờ cũng lên tiếng:
“Bà nội! Cháu thấy chuyện này kéo dài sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng của công ty. Bên ngoài cũng có không ít lời đồn đại chúng ta tự dát vàng lên mặt. Nếu không nhanh chóng giải quyết e rằng sau này càng khó.”
Định lão phu nhân thở dài một hơi, mí mắt giật giật:
“Đành vậy!”
Nguyên Huyền mấy hôm không có tâm trạng. Cứ hết đi làm lại về nhà lăn ra ngủ, chút tin tức bên ngoài đến được vành tai cũng là người cuối cùng.
Reng…reng…reng…
Lâm Lam Thành nhìn sang màn hình sáng, dòng chữ quen thuộc đập vào mắt:
“Alo! Anh họ có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia lạnh nhạt quát tiếng:
“Đưa ngay cho Nguyên Huyền! Công ty có việc gấp!”
Lam Thành tựa người vào thành giường, vẫn theo thói quen cầm lên chiếc bật lửa:
“Tiếc quá! Nguyên Huyền hôm nay vừa về đã nói không khoẻ. E rằng bị cảm. Dự định nghỉ phép một thời gian. Chuyện ở công ty đành giao lại cho anh họ rồi!”
Như vậy hắn vẫn không quên dặn dò:
“Anh họ cũng đừng làm việc quá sức kẻo bị ốm như Nguyên Huyền. Cô ấy đỡ cho anh một gánh, đừng để cô ấy bận lòng.”
Rất nhanh cúp máy, màn hình trở về tối đen.
Không gian im lặng lại nghe được tiếng giọng rất nhỏ:
“Anh đúng là tên trộm gà!”