Có người dám giữ cả người của công ty bảo vệ thành phố Giang Tư, Tần Hiên vừa nghe đã nổi giận.
Lập tức mang theo vài người tự mình qua xem.
Dám đến thành phố Giang Tư gây sự, đúng là không muốn sống nữa.
Cứ cho là ở ngoài địa giới của thành phố Giang Tư thì đã sao.
Tần Hiên có chút lâng lâng, đến bây giờ nhìn người khác đều là hếch mặt lên trời.
Dọc đường, có một tấm bia đá. Một bên viết thành phố Hải Hà, một sườn khác là thành phố Giang Tư. Đã từng là một mảnh đất hoang, giờ đây đã đậu đầy xe vận tải lớn.
Tần Hiên chỉ dẫn theo ba bốn người, nghênh ngang xông vào……
Công trường thành phố Tây, mọi người vẫn đang đợi tin tức của Tần Hiên.
Mấy người công nhân ôm mặt chạy vào cửa, sắc mặt rất khó coi.
“Giám đốc Vương, bên ngoài có một đám người, đuổi bọn tôi đi, nói đây là chỗ của bọn họ. Từ hôm nay trở đi, họ chính thức tiếp quản tập đoàn Uyển Như.”
“Chúng tôi vừa nói vài câu, bọn họ đã đánh người rồi.”
Bình Mao sửng sốt, suốt một mảng lớn của thành phố Tây này đất đai lẫn dự án lớn nhỏ gì đều là tập đoàn Uyển Như quản lý.
Thành phố Giang Tư, ai có thực lực tiếp quản tập đoàn Uyển Như, cho dù nói bán nhưng cũng ai dám mua nổi. Người có thể tiếp quản tập đoàn Uyển Như e là còn chưa sinh ra.
Phải biết rằng, nếu tính hai gia thế lớn nhất thành phố Giang Tư là Lan gia và Quan gia, bây giờ cũng đang muốn hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
“Bọn họ nói…… tập đoàn Uyển Như là hồi môn của Cố Uyển Như.”
“Cái gì?” Bình Mao hoàn toàn nổi giận.
Ở tập đoàn Uyển Như, có thể ăn nói lộn xộn với Giang Hải, nhưng ai không lễ phép với cô Cố, tuyệt đối sẽ làm mọi người tức giận.
Mọi người đối với Cố Uyển Như, đó là tôn trọng tự đáy lòng.
“Đi, đi xem.”
“Chắc không phải kẻ điên nào chạy từ bênh viện tâm thần ra chứ?”
Bên ngoài công trường, có mấy chiếc xe đang đậu, Cố Hữu ngậm thuốc lá trong miệng, ngửa mặt lên trời sưởi nắng.
Nhẹ nhàng đắc ý như đang đứng trong vườn nhà mình.
Một tên bộ dạng như con cún đang nịnh nọt, khuôn mặt tươi cười mang vẻ nịnh nọt, đang xếp đồ lên bàn cho Cố Hữu.
Bình Mao đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh: “Đi, mau đi gọi cho anh Giang.”
“Ấy, quay lại đã.” Nghĩ lại thấy không đúng.
“Báo cho anh Giang thôi, đừng để Cố tổng biết.”
Việc như thế này, luôn là Giang Hải xử lý.
Người hiểu Cố Uyển Như đều biết, cô không có thời gian rảnh để phân tâm vì lũ người này, sẽ có ảnh hưởng lớn đối với công ty.
Bình Mao tiến lên, đánh giá mỗi người một lượt.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn quấy rối chúng tôi làm việc?”
Cố Hữu vẻ mặt khinh khỉnh, ngang ngược giơ tay lên.
“Tôi tạm thời dừng việc làm ăn, điều này cũng là quấy rối sao?”
Người bên cạnh lấy ra một tờ công văn, vung vẩy trước mặt Bình Mao: “Tao không làm khó loại bỏ đi như mày nữa, tập đoàn Uyển Như chính thức được Lập gia phương Bắc tiếp quản.”
“Tất cả dự án, công trình của thành phố Giang Tư, từ giờ trở đi đều là sản nghiệp thuộc sở hữu của Lập gia.”
“Ranh con, chúng mày chắc đều thấy may mắn, sau này đều làm việc cho Lập gia, hưởng loại vinh quang này e rằng tám đời sau nhà mày chưa chắc đã có.”
“Thông minh lên đi, bây giờ nhập bọn với tao, còn sợ không có vinh hoa phú quý?”
Tập trung nhìn vào tờ công văn kia, thế mà lại là chữ đỏ mở đầu.
“Công văn từ tỉnh?” Có người hô lên.
“Không thể nào.”
Cố Hữu nói: “Không sai, là công văn của tỉnh. Cố gia thiếu tiền Lập gia, nên dùng tập đoàn Uyển Như gán nợ.”
“Thức thời lên, phối hợp với tao, tao còn có thể cho bọn mày miếng cơm.”
Bình Mao giận dữ, tay hung hăng nắm lại thành nắm đấm.
Dự án này, không, toàn bộ các dự án thuộc thành phố này, không thể có quan hệ với lũ khốn Lập gia này được.
“Cái vinh quang chó tha đấy mày vẫn là giữ lại cho mình đi.”
Bình Mao nói chuyện thẳng thắn, mạnh mẽ, ở thành phố Giang Tư, mọi người đều biết người của tập đoàn Uyển Như rất lịch sự, nhưng đối với loại người không có lý lẽ thì chưa bao giờ khách khí.
Trên cao có lãnh đạo, dưới dù là người bán hàng bình thường, thậm chí là công nhân bốc xếp gạch.
Tất cả mọi người đều chung một cảm nhận, dám nói tập đoàn Uyển Như không tốt, sẽ trở mặt với người đó.
Tập đoàn Uyển Như từ ngày thành lập đến giờ, đã tốn không ít tiền làm từ thiện vì thành phố Giang Tư, cũng làm rất nhiều công trình ích lợi.
Công ty bảo vệ thành phố Giang Tư càng giống như một thùng sắt lớn bao bọc cho toàn thành phố, những việc gây rối loạn, phạm pháp đã rất lâu không còn nhìn thấy.
Sống ở thành phố Giang Tư, khiến mọi người có cảm giác hạnh phúc.
Bất cứ là ai đều không thể tùy tiện nói không chịu ân huệ của tập đoàn Uyển Như.
Cuộc sống an yên này đều do tập đoàn Uyển Như mang tới.
Thành phố Giang Tư, không một ai đi che giấu lương tâm nói tập đoàn Uyển Như không tốt.
Cố Hữu đờ người, lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tao thấy mày là chán sống rồi.”
“Giang Hải chẳng qua chỉ là thằng ở rể, Cố Uyển Như là một đứa con gái. Tao khuyên mày nhanh chóng mà bỏ tà theo chính đi.”
Bình Mao cắn răng nói: “Mày ăn nói cẩn thận lại đi, Cố tổng không phải người mà mày có thể động vào.”
“Càng không phải người để cho mày làm nhục.”
Cố Hữu cười khinh thường, châm chọc nói: “Mày bây giờ có thể đi liên hệ cho Cố Uyển Như, nói cho cô ta, anh họ Cố Hữu đang ở đây chờ.”
“Anh họ?” Bình Mao sửng sốt, chưa từng nghe nói Cố Uyển Như còn có anh họ gì.
Cố Hữu cũng lười cãi cọ với đám người Bình Mao, vỗ vỗ tờ công văn kia.
“Đây là công văn của tỉnh, đến mà xem cho rõ, tất cả dự án này đều đã thuộc sở hữu Lập gia, công văn này chính là chứng minh quyền lực nhất.”
“Mặc kệ các người đang làm gì, đều ngừng lại cho tôi.”
Bình Mao không át được lửa giận: “Đây là bọn mày dở trò, từ khi nào việc của thành phố Giang Tư cần trên tỉnh hạ công văn?”
“Chúng mày cút ngay lập tức, nếu không chờ anh Giang tới……”
Cố Hữu không có kiên nhẫn, đôi mắt nheo lại thành đường thẳng, đứng dậy chặn trước mặt Bình Mao.
Không nói đến Giang Hải còn được, nghĩ đến Giang Hải, Cố Hữu đã tức tối.
Giang Hải, tên Giang Hải đáng chết đã làm anh ta mất đi lạc thú của đàn ông.
“Bộp……”
Giang tay trút xuống một bạt tai.
Cố Hữu dữ tợn, gầm lên với mấy tên đi theo: “Đánh gãy chân chúng nó cho tao.”
“Rầm!”
“A……”
Bình Mao không ngờ, đám người Cố Hữu thật sự dám đánh người.
Vài người phía sau muốn phản kháng, nhưng căn bản không phải đối thủ, vài bước đã bị đánh ngã, nằm trên mặt đất kêu rên liên tục.
Rất nhanh, Bình Mao đã bị túm lấy cổ áo phía sau, ấn ngã vào trước mặt Cố Hữu.
Cố Hữu điên cuồng ấn mạnh đế giày da lên mặt Bình Mao, nghiến răng nói: “Cho mặt mũi lại không cần!”
“Gọi điện thoại cho Cố Uyển Như, bảo cô ta lăn đến trước mặt tao.”
Bình Mao rất kiên cường, quyết không rên một tiếng.
Cố Hữu chủ động gọi điện thoại cho Cố Uyển Như, sau đó liền đặt ở bên tai Bình Mao.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hỏi thăm của Cố Uyển Như, Bình Mao vẫn một mực không nói.
Cố Hữu hung hăng dậm mạnh chân lên người Bình Mao, không chịu được đau đớn nữa, Bình Mao rên thành tiếng.
Cố Hữu đặt điện thoại lên tai, quái gở nói: “Em gái Uyển Như, anh là Cố Hữu anh họ em đây, còn nhớ anh không?”
“Cố Hữu?” Cố Uyển Như sửng sốt, đang muốn tắt máy.
Cố Hữu nói: “Cô nếu như thông minh, bây giờ đến ngay công trường phía Tây cho tôi.”
“Nửa tiếng nữa nếu không thấy cô, tôi sẽ đánh gãy chân hết người của cô.”
“Nghe bọn chúng cầu cứu cô trước đi?”
Nhấc chân đạp lên mặt Bình Mao, Bình Mao nhịn không được kêu thảm thiết.
Cố Hữu khuôn mặt vặn vẹo: “Em gái Uyển Như, nghe thấy chưa?”
“Nửa tiếng, anh đợi em đấy nhé!”
“Cố Hữu, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cố Uyển Như tức giận hét lên.
Cô nghe thấy đó chính là tiếng của Bình Mao.
Chỉ cần nghe tiếng kêu rên cũng đủ để tưởng tượng được bản thân Bình Mao đang thống khổ chịu đựng thế nào.
“Tôi muốn làm gì?” Cố Hữu cười lạnh, ngay sau đó điên cuồng gào lên: “Tôi muốn các người phải trả giá, tôi muốn Giang Hải phải chết.”
“À, đúng rồi, lát nữa tôi đưa cô xem công văn kia, cô nhất định sẽ có hứng thú.”
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trái tim Cố Uyển Như thắt lại.
Liền sau đó cô nhận được một bức ảnh, là công văn trên tỉnh phát xuống.
Cố Uyển Như ngây ngẩn, sao có thể? Không có bất kì bằng chứng gì tập đoàn Uyển Như đã thành của Lập gia?
Xách túi lên đi ra bên ngoài.
Đúng lúc này, Giang Hải cũng vào đến cửa.
“Giang Hải, công trường phía Tây đã xảy ra chuyện.”
Giang Hải gật đầu, anh cũng đã biết.
Cố Uyển Như nói: “Bình Mao bị Cố Hữu bắt lại, còn đánh cậu ấy nữa.”
Giang Hải trấn an Cố Uyển Như: “Em ở lại công ty chờ đi, những việc này để anh đi xử lý.”
Có một số người, chưa đến Hoàng Hà còn chưa từ bỏ ý định.
Lại có một số người, không thấy chút máu vĩnh viễn không biết thế gian hiểm ác.
Mà những người đó, đã ở ranh giới cái chết vẫn muốn thử sức.
Đối những người này, nói đạo lý là vô dụng.
Cố Uyển Như bắt lấy cánh tay Giang Hải: “Anh muốn làm như thế nào?”
“Báo cảnh sát, hoặc là để Hoành Độ Dương tới xử lý.” Giang Hải thuận miệng nói lấy lệ, không muốn để Cố Uyển Như nhìn thấy một bộ mặt hung tàn của mình.
Cố Uyển Như lắc đầu: “Vô dụng thôi, có lẽ bọn họ không chờ chúng ta báo cảnh sát đâu.”
“Chỉ cần đi con đường chính quy, nhất định phải xác lập trước đất đai thậm chí những vấn đề thuộc quyền tập đoàn Uyển Như. Tuy bọn họ là đang vô cớ gây rối, nhưng đây đúng chính là điều bọn họ muốn.”
“Chúng ta đều biết, nếu kiện tụng bọn họ sẽ không thắng nổi. Nhưng mấu chốt là về thời gian chúng ta sẽ không theo kịp.”
“Một khi muốn thưa kiện, sẽ phải đình công. Cứ như vậy, tập đoàn Uyển Như sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn.”
Trong khoảng thời gian này tập đoàn Uyển Như đàm phán quá nhiều dự án, cơ bản đều cùng một phương thức.
Tập đoàn Uyển Như bỏ ra đất đai, cũng như kỹ thuật. Mà bên hợp tác phụ trách đầu tư sản xuất xây dựng xưởng.
Nếu ngừng công trình, không chỉ là tổn thất tiền vi phạm hợp đồng, còn có tín nhiệm của bên hợp tác đối với tập đoàn Uyển Như.
Danh tiếng của tập đoàn Uyển Như coi như bị hủy, sau này ai còn dám cùng hợp tác với tập đoàn Uyển Như nữa.
Nếu lần kiện tụng này chậm trễ kéo dài, tập đoàn Uyển Như cho dù nhiều tiền tới cỡ nào cũng sẽ bị dìm chết.
Đây là âm mưu của Lập gia.
Vụ kiện tụng vô lại.
Cố Uyển Như buồn bực dậm chân, nước mắt đã đảo quanh.
“Làm sao bây giờ, anh nói bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Lúc này, mấy người quan chức trong công ty cùng lúc tìm đến, hỏi Cố Uyển Như rốt cuộc là chuyện như thế nào
Vì sao bên ngoài đều nói tập đoàn Uyển Như đã biến thành sản nghiệp của Lập gia.
Hơn nữa, có bên hợp tác cũng đã phát hiện vấn đề, tìm đến giám đốc các dự án yêu cầu giải thích.
Cố Uyển Như thật sự ảo não, ánh mắt bất lực.
Vì sao, vì cớ gì mọi việc cô đều không làm gì được, mỗi lần xảy ra chuyện đều cần Giang Hải ra tay.
Cố Uyển Như cảm thấy cô nợ Giang Hải quá nhiều, làm sao có thể hết lần này lần khác nhờ Giang Hải giúp đỡ.
Xua xua tay, để các vị cấp cao đó rời đi.
Giang Hải ấn Cố Uyển Như ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cười nói: “Bọn họ muốn thưa kiện, vậy thì kiện thôi. Vợ à, làm buôn bán thì không được sợ việc kiện tụng.”
“Nói cũng thật dễ dàng.” Cố Uyển Như biết Giang Hải đang an ủi cô, nhưng thật sự vẫn không vui lên được gạt tay Giang Hải ra.
Giang Hải nói: “Tình huống hiện tại, trình tự thông thường có phải là chúng ta nên kiện bọn họ.”