“Mười tỷ, tiền vốn đăng kí của tập đoàn Uyển Như mới có bao nhiêu tiền chứ.”
“Thế này làm sao có thể, cho dù công ty có thực lực này thì cũng không thể nào lấy ra nhiều tiền mặt như thế được, hơn nữa còn chỉ trong vòng bảy ngày thôi.”
“Đây là hợp đồng ai kí thế? Đầu có phải là mọc trên mông không vậy?”
“Hình như là bản hợp đồng mà giám đốc Trình vừa mới kí thì phải.”
“Giám đốc Thiết đâu rồi?”
“Hình như là đã nghỉ việc rồi.”
.”..”
Sắc mặt Thúy Họa tái mét, xoay người đi tìm hợp đồng để xem.
Nếu như mọi thứ đều là thật, thì tập đoàn Uyển Như tiêu rồi.
Mười tỷ, không thể nào lấy ra được.
Huyền Thanh cười xấu xa: “Họ Giang kia, có bất ngờ không? Kinh ngạc hay vui mừng không?”
“Lần trước dám đánh tao, tao sẽ làm cho mày đợi xem tao chơi chết chúng mày như thế nào.”
Sắc mặt Giang Hải lạnh nhạt: “Thật sự là tôi rất kinh ngạc, Huyền gia của thành phố Giang Thanh lại thật sự đưa tới món quà lớn như thế.”
“Tao không thèm phí nước bọt để nói chuyện với loại người thấp kém như mày.” Sắc mặt Huyền Thanh rất chi là nghiêm túc nói.
“Lam Khanh, nếu như Cố Uyển Như không thể nộp khoản đầu tư bằng tiền mặt là mười tỷ đồng trong vòng bảy ngày, thì tập đoàn Uyển Như này sẽ cho cô làm chủ.”
Nhã Lam Khanh lập tức ôm lấy cánh tay của Huyền Thanh, mặt đỏ lên vì kích động: “Huyền thiếu, anh không được lừa em đâu đó.”
“Tôi vì sao phải lừa cô chứ, nếu Cố Uyển Như không nghe lời thì tập đoàn Uyển Như sẽ đổi tên thành tập đoàn Lam Khanh nhé?”
“Cố Uyển Như sẽ làm thư kí hoặc trợ lý cho cô.”
Nhã Lam Khanh lắc lắc cánh tay Huyền Thanh, dùng giọng nói khiến người ta ghê tởm mà nói: “Huyền thiếu, anh nói em phải làm gì để có thể báo đáp được anh đây?”
Huyền Thanh cười ha ha, mặc dù bị Nhã Lam Khanh dính vào người, nhưng đôi mắt háo sắc từ đầu tới cuối vẫn không hề rời khỏi Lan Kiều.
Người phụ nữ này, chính là tiên nữ từ trên trời giáng xuống.
Đẹp, thật sự là quá đẹp.
Huyền Thanh khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt Lan Kiều một lần nữa: “Lan tiểu thư, bây giờ đã hiểu rõ thực lực của Huyền gia chưa?”
“Dọn dẹp tập đoàn Uyển Như chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
“Đây chính là thực lực của Huyền gia, bây giờ đã có hứng thú uống với tôi một ly cà phê chưa?”
Dán vào gần, thì thầm: “Chỉ cần đi theo tôi, Lan gia ở thành phố Giang Tưtự nhiên sẽ thu hoạch được vô số lợi ích.”
Tiện tay có thể dễ dàng dọn dẹp một tập đoàn Uyển Như, đi tới đâu cũng là một chuyện lớn đáng để khoe khoang.
Huyền Thanh cứ nghĩ bản thân chẳng qua chỉ triển khai một chút thủ thuật mà đã lấy được tập đoàn Uyển Như rồi, trở về thành phố Giang Thanh, xem ai còn dám nói mình là đồ bỏ đi nữa.
Địa vị của Huyền Thanh ở Huyền gia tự nhiên cũng sẽ tăng lên.
Nhưng mà anh ta không vội về, cho dù có về thì cũng phải đưa Lan Kiều theo.
Đương nhiên, tiện tay đưa thêm cả Cố Uyển Như nữa thì càng tốt.
Lan Kiều nghiêng người, đứng ở bên cạnh Giang Hải, mỉm cười nói: “Huyền thiếu, anh tự tin với bản hợp đồng kia thế à?”
“Tới tập đoàn Uyển Như gây chuyện, tôi thật sự khâm phục dũng khí của anh.”
Quả không hổ danh là người phụ nữ tài giỏi nhất thành phố Giang Tư.
Huyền Thanh càng điên cuồng thì Giang Hải lại càng bình tĩnh.
Huyền Thanh này sợ là không trộm được gà lại mất một nắm thóc rồi.
Hơn nữa Huyền gia sợ là không đền nổi nắm thóc này ấy chứ.
Cho dù là phải đền hết sạch tập đoàn Uyển Như thì dựa vào thân phận võ giả của Giang Hải cũng đủ để làm Huyền gia run rẩy.
Võ giả, cực kì hiếm hoi, như lông phượng hoàng sừng tê giác.
Với sức mạnh tuyệt đối, tự nhiên có thể bao trùm, ngự trị mọi quy tắc.
“Tự tin? Huyền gia vẫn luôn tự tin.”
Đúng lúc Huyền Thanh đang đắc ý không thôi thì Giang Hải cười nói: “Huyền thiếu, anh xác định là đã nghiêm túc đọc bản hợp đồng kia rồi chứ?”
“Lắm lời, hợp đồng đương nhiên là phải đọc một cách nghiêm túc rồi.” Huyền Thanh cười to.
Nhã Lam Khanh châm chọc nói: “Tên tài xe kia, nếu như anh là chủ của tập đoàn Uyển Như thì càng tốt, lấy mười tỷ ra đây.”
Giang Hải gật đầu: “Quả thật là phải lấy ra mười tỷ thật, nhưng không phải là tập đoàn Uyển Như mà là Huyền gia.”
Ánh mắt gian trá nhìn Nhã Lam Khanh: “Người đẹp Nhã Lam Khanh à, cô quên việc giao hẹn của hai chúng ta rồi sao?”
Nhã Lam Khanh nhíu chặt lông mày nói: “Ai giao ước với anh chứ? Tôi giao hẹn gì với anh?”
Giang Hải lắc đầu: “Ấy ấy, hai chúng ta không phải là đã nói xong rồi à?”
“Cô phụ trách lừa Huyền Thanh, tôi phụ trách sắp xếp giám đốc Thiết đến kí hợp đồng.”
“Trong ngoài kết hợp, chia năm năm mà.”
“Hợp đồng đã kí rồi, Huyền gia có thể làm gì cô chứ, sợ cái gì, bọn họ có thể ăn thịt cô sao?”
Giang Hải đứng trước Huyền Thanh: “Huyền thiếu, nhanh chóng đọc lại hợp đồng đi, nói thật với anh, Nhã Lam Khanh là đối tác của tôi đó.”
Giang Hải khoa tay múa chân nói: “Cô ta còn nói, Huyền thiếu chỉ dài như que tăm, cộng cả thời gian cởi quần còn chưa được ba phút, cũng không biết là thật hay giả nữa.”
“Ấy ấy, Huyền thiếu, làm sao tôi thấy anh không được vui thế?”. truyện kiếm hiệp hay
Có một điểm mà Giang Hải đoán đúng đó là Huyền Thanh thật sự rất nhỏ, về phần thời gian thì còn phải xem là uống thuốc gì.
Huyền Thanh càng nghĩ lại càng thấy không đúng, Giang Hải quá tự tin rồi.
Sắc mặt thay đổi, quay người cướp lấy cái cặp trên tay Nhã Lam Khanh, lấy bản hợp đồng kia ra.
Sắc mặt chuyển từ vàng sang xanh, thở gấp hổn hển, hai mắt trợn trừng.
“Không, không phải, đây không phải là bản hợp đồng kia của tôi.” Huyền Thanh sửng sốt, nói năng cũng không lưu loát nữa rồi.
Bản hợp đồng này anh ta đã đọc rồi, tuyệt đối không thể nào nhẫm lẫn được.
Nhưng mà nội dung thì hoàn toàn ngược lại.
Giang Hải cười nói: “Đúng thế, không phải là hợp đồng của anh mà là của tôi.”
Huyền Thanh quay mạnh đầu lại, mắt sắc như dao, giơ tay túm tóc của Nhã Lam Khanh: “Nói cho tôi biết, thế này là thế nào?”
“Việc gì thế nào?” Nhã Lam Khanh bị dọa sợ, cầm lấy bản hợp đồng lên đọc.
“Làm sao có thể như thế này chứ.”
“Huyền thiếu, sao lại thế này?”
Toàn thân Huyền Thanh đều run rẩy, ấn đầu Nhã Lam Khanh đập bộp vào tường.
“Sao lại thế này? Cái này phải hỏi cô đó.”
“Cái đồ dâm phụ lẳng lơ này, dám lừa tao, tao cho mày chết....cho mày chết.....”
Huyền Thanh hoàn toàn phát điên rồi, bản hợp đồng này không thay đổi gì hết, chỉ đổi vị trí của bên A và bên B mà thôi.
Nếu như Huyền gia không thể lấy ra mười tỷ thì Huyền gia sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng với cái giá trên trời.
Tổng giá trị thị trường của công ty trực thuộc tập đoàn Huyền gia vẫn không nhiều như thế.
Đền không nổi.
Căn bản là không thể đền được.
Huyền gia cũng không có khả năng đền được.
Nếu thế, không bằng từ bỏ công ty này, ném cho tập đoàn Uyển Như.
Công ty của Huyền gia, giá thị trường cũng mấy trăm triệu.
Bởi vì bản hợp đồng này, chỉ có thể làm như thế thôi.
Lan Kiều nhún vai, với chỉ số thông minh này của Huyền Thanh mà cũng dám chơi trò này, đúng là không biết sống chết.
Quay người, tiếp tục đi tìm Cố Uyển Như.
Nhã Lam Khanh bị Huyền Thanh đập vào tường hoa mắt chóng mặt, liên tục cầu xin.
Nhưng mà Huyền Thanh sẽ không thương hại cô ta, thật sự là muốn giết chết cô ta.
Giang Hải bắt lấy cổ tay của Huyền Thanh: “Muốn đánh thì về nhà mà đánh, đây là tập đoàn Uyển Như. Tôi không thích nhìn thấy máu.”
“Huyền thiếu, tôi cũng không cần gì nhiều, đền công ty kí hợp đồng với tập đoàn Uyển Như kia cho tôi là được rồi.”
Tất cả mọi người có mặt đều sững sốt, quả thực là quá kích thích.
Vừa rồi Huyền Thanh còn kêu gào, nói tập đoàn Uyển Như là của anh ta.
Vừa chớp mắt một cái, tập đoàn Uyển Như đã như rắn nuốt chửng voi và ăn hết cả một cái tập đoàn của Huyền gia.
Hợp đồng đang ném trên mặt đất kia lại có giá trị như vậy, cả một tập đoàn đó.
Nhã Lam Khanh bị đánh tóc tai rối bù, như một người điên, dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Giang Hải.
Giang Hải, chắc chắn là anh ta, anh ta đã đánh tráo bản hợp đồng rồi.
Nhưng vấn đề là làm sao Giang Hải có thể làm được điều đó.
Huyền Thanh chỉ vào Giang Hải và nói: “Anh chờ đó.”
Giang Hải chẳng sao cả vẫy vẫy tay: “Tôi vân luôn chờ ở đây.”
Thành phố Giang Thanh.
Huyền Thiên Thế cau chặt mày.
Vừa rồi, mấy người áo đen được sắp xếp đến thành phố Giang Tư đã bị đánh gãy chân gãy tay đưa về.
Còn mang theo một câu nói, nếu còn có ai muốn vào thành phố Giang Tư gây chuyện thì sẽ giết không tha.
Điếu xì gà trong tay đã cháy thành một tàn thuốc dài rồi, vẻ mặt của Huyền Thiên Thế âm u, cắn chặt răng.
“Tần Hiên, rốt cuộc tên này chui từ đâu ra vậy?”
Điện thoại trên bàn vang lên, Huyền Thiên Thế nhận: “Mày nói gì?”
“Khốn nạn.”
Huyền Thiên Thế nổi giận, điện thoại bị đập nát tươm.
Lúc này, có một người ở phía ngoài bước vào, cung kính nói: “Ông Huyền, những gia tộc ở phía Bắc không có ai quen biết với Tần Hiên cả.”
Huyền Thiên Thế hỏi lại: “Thế những gia đình danh giá ở phía Nam thì sao?”
Người này cũng lắc đầu như thế.
Huyền Thiên Thế nheo mắt nói: “Bên Bàng đại ca và Lôi đại ca có động tĩnh gì không?”
Người này nói: “Bàng đại ca đã sắp xếp người tới thành phố Giang Tư, cụ thể là sắp xếp ai đi thì chưa nghe ngóng được, Lôi đại ca thì không có động tĩnh gì cả.”
“Nhưng mà tôi có nghe được một chút tin tức.”
“Cái gì?” Trong mắt Huyền Thiên Thế lóe lên tia sáng.
“Người mà Bàng đại ca sắp xếp đi không phải là để đối phó với Tần Hiên mà là tìm một người khác có tên là Giang Hải.”
“Hử?” Huyền Thiên Thế nhíu mày: “Lẽ nào anh ta là người đứng sau Tần Nguyên Vũ?”
“Chắc là vậy. Tin tức của Bàng đại ca đương nhiên sẽ đáng tin cậy hơn so với bên ngoài.”
Huyền Thiên Thế gật đầu: “Sắp xếp người bảo vệ Huyền Thanh, tôi cứ thấy có chút nóng ruột không yên tâm.”
“Cảnh cáo nó, không có lệnh của tôi thì không được chọc vào tập đoàn Uyển Như.”
Trong văn phòng, Cố Uyển Như còn đang vùi đầu vào công việc.
Lan Kiều gõ cửa bước vào: “Uyển Như.”
“Lan Kiều, nhanh ngồi đi.” Cố Uyển Như vội vàng đứng dậy.
Lần trước khi tới ngâm suối nước nóng ở biệt thự trên núi, hai người càng nói càng hợp nhau, nên đã trở thành đôi bạn thân thiết.
Lan Kiều cười nói: “Uyển Như, tôi đã không nhịn được muốn cướp người đàn ông với cô rồi.”
Vẻ mặt của Cố Uyển Như tràn đầy nghi hoặc, cô hơi sững sờ.
Lan Kiều cười hi hi: “Nói đùa thôi.”
“Xảy ra chuyện gì à?” mặc dù Cố Uyển Như nghe thấy tiếng ồn, nhưng vì cách âm khá tốt nên không để ý lắm.
Lan Kiều kể lại sơ lược chuyện xảy ra tại quầy lễ tân.
“Một tập đoàn nha, chỉ dựa vào mấy trang giấy là có thể lấy được rồi. Cũng chỉ có Giang Hải mới làm được, người khác thật sự là không làm được đâu.”
Cố Uyển Như cười cười, trong lòng đang nghĩ là sao lại có liên quan tới Huyền gia được chứ.
Rất nhanh sau đó, Thúy Họa đưa những tư liệu có liên quann tới, Cố Uyển Như với Lan Kiều lại bắt đầu thảo luận chi tiết việc hợp tác.
Sắp tan ca rồi, Giang Hải mới bước vào, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từ người Lan Kiều bay tới.
Đều nói trang điểm giống như là biến hình.
Lan Kiều trang điểm rồi giống như Bồ Tát bằng bùn được dát vàng lên người.
Vốn dĩ đã đẹp rồi, hôm nay lại còn đẹp hơn.
Thấy thời gian cũng muộn rồi, Giang Hải than nhẹ hai câu: “Vợ ơi, anh đói rồi.”
“Thế thì anh đi ăn trước đi.” Cố Uyển Như thuận miệng nói.
Giang Hải nói: “Anh muốn đi xem phim.”
“Thế thì anh đi xem trước đi.”
Lan Kiều vẫn giữ nguyên nụ cười, biết điều đứng dậy nói: “Cũng muộn rồi, không làm trì hoãn thời gian lãng mạn của hai người nữa.”
Nói tới là tới, nói đi là đi, không hề dây dưa dài dòng.
Đàn ông vốn rất ghét phụ nữ nhì nhèo. Lan Kiều đã làm rất tốt điều này.
Mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt Giang Hải, tiếp xúc rất tự nhiên, giao kết quả còn lại cho thời gian và duyên phận.
Lan Kiều đi rồi, Cố Uyển Như bĩu môi: “Anh thật là đáng ghét, chỉ còn lại có một chút thôi cũng chưa thương lượng xong nữa.”
Giang Hải cười, cho dù cái gì cũng thương lượng xong, thì Lan Kiều vẫn có thể lập tức tìm ra được vấn đề mới để nghiên cứu và thảo luận mà thôi.
Mục đích của Lan Kiều, chỉ còn thiếu nước viết lên trên mặt nữa mà thôi.
Cô vợ ngốc nghếch này của mình, làm sao lại không thể nhìn ra được người ta muốn tới cướp chồng của mình chứ.
Ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, cốt truyện nhàm chán khiến Giang Hải chỉ muốn đi ngủ, Cố Uyển Như giàu cảm xúc thì khóc hu hu.
Sau đó còn đi ngâm nước nóng, Cố Uyển Như thay quần áo xong thì ngượng ngùng che lại, cứ như là Giang Hải chưa từng nhìn thấy bao giờ ấy.