Nhã Lam Khanh muốn đạt được mục đích, cô ta luôn lên giường với đàn ông, chỉ cần là có được lợi ích, cô ta không quan tâm gã đàn ông kia là ai, miễn có tiền và quyền là đủ.
Cô ta tự cho rằng mình tốt hơn Cố Uyển Như, vậy mà Cố Uyển Như lại có thế đạt được những thứ mà cô ta lăn lộn trên giường với đàn ông bao năm vẫn chưa có được.
Trong lòng Nhã Lam Khanh vô cùng khó chịu, cũng chẳng Cố Uyển Như có gì mà luôn may mắn hơn cô ta, Nhã Lam Khanh không cam tâm.
Hay là do đàn ông thích vẻ mặt ngây thơ kia?
Nhã Lam Khanh nhìn Huyền Thanh, ánh mắt khiêu khích: "Huyền tổng, em thấy nên tạm dừng hợp tác."
"Hả?" Huyền Thanh còn chưa hiểu.
Nhã Lam Khanh nói: "Tập đoàn Uyển Như vừa mới thành lập, chưa có thực lực gì, lại loạn thế kia. Loại công ty như vậy, sao có thể hợp tác được chứ?"
"Cố Uyển Như với tên kia còn có gì hay không? Lãnh đạo nhân phẩm không tốt, thì hợp tác thế nào chứ?”
“Cô ta chắc chắn không có khả năng quản lý tốt.”
Giang Hải khó chịu nhìn Nhã Lam Khanh.
Người phụ nữ lẳng lơ luôn nhằm vào Cố Uyển Như, là ngại mạng mình quá dài chăng?
"Không thích uống gì đó là lỗi sao?"
"Không phải." Nhã Lam Khanh nhìn Giang Hải khinh bỉ, nói: "Cố Uyển Như, làm ăn sao lại đưa lái xe tới, gã kia là tình nhân của cô sao?"
Cố Uyển Như cũng không còn sắc mặt tốt nữa: "Tình nhân?"
Nhã Lam Khanh muốn Cố Uyển Như tức giận, hủy hợp tác càng tốt.
"Tôi nói gì sai?"
"Cố Uyển Như, cậu vẫn lẳng lơ như thời đi học?"
"Cậu dám đặt điều." Cố Uyển Như tức đỏ mặt.
Nhã Lam Khanh nói tiếp: "Lòng cậu rõ nhất."
Giang Hải cười gian xảo tiến tới: “Cô gái kia, tôi muốn nghe xem là chuyện gì đây.”
"Anh thích?" Nhã Lam Khanh cười tới mức đắc ý.
"Giang Hải, đi thôi." Cố Uyển Như kéo Giang Hải.
Thà không có còn hơn, thái độ kia là hợp tác sao?
Giang Hải kiên định không đi: “Đúng, tôi muốn nghe xem có những tin vịt gì về người vợ xinh đẹp của tôi. Hay do những kẻ ăn no không có chuyện gì lại đặt điều lấy đó làm vui?”
"Chồng?"
"Vợ?"
Nhã Lam Khanh cùng Huyền Thanh rất kinh ngạc. Huyền Thanh tiếc nuối vì Cố Uyển Như là hoa có chủ.
Người như Cố Uyển Như lại gã cho lái xe?
Đây là điều ai cũng thắc mắc
Nhã Lam Khanh càng đắc ý: "Cố Uyển Như, chồng cậu là tên lái xe quèn này?"
"Có gì không được?" Cố Uyển Như khẳng định.
Nếu như để Nhã Lam Khanh biết người đầu tư vào tập đoàn Uyển Như là Giang Hải, sợ là cô ta nôn nóng muốn bò lên giường của Giang Hải ấy chứ.
Tuy Thúy Họa cũng biết Cố Uyển Như và Giang Hải thường nắm tay nhau đi làm, nhưng không ngờ hai người bọn họ đã kết hôn.
Còn biểu cảm của mấy người Huyền Thanh cùng Nhã Lam Khanh rất phong phú. Là tổng giám đốc của tập đoàn Uyển Như, người nắm giữ quyền kiểm soát thực sự của tập đoàn, có chồng là lái xe?
Không có khả năng!
Giang Hải có khi nào làm bia đỡ đạn cho một tên đại gia nào sau lưng? Nhìn Giang Hải chẳng có gì nổi bật. Người lái xe này, lại còn tự đắc, trên đỉnh đầu có một cặp sừng cao ngất mà cũng không biết.
"Lúc cậu đi tiếp khách hàng cũng là người lái xe này đưa cậu đi à?" Tôi rất tò mò đấy, Cố Uyển Như, cậu tiếp khách hàng như thế nào vậy?"
Nhã Lam Khanh nhấn mạnh hai chữ khách hàng, cười lớn: "Cố Uyển Như, cậu thật làm tôi cười chết."
"Chúc cậu hạnh phúc nhé."
Nhã Lam Khanh nhìn Giang Hải: "Anh là tên lái xe có phúc nhất ở đây đó."
Cố Uyển Như càng tức giận, những lời nói mất mặt như vậy mà Nhã Lam Khanh cũng nói ra được.
"Nhã Lam Khanh chú ý lời nói của mình." Cố Uyển Như thật sự tức giận.
Thúy Họa ở bên cạnh cũng thấy vô cùng giận dữ. Nhã Lam Khanh sỉ nhục Cố Uyển Như công khai như vậy, không thể chấp nhận được.
Giang Hải cũng không cần nhịn.
"Tôi nghĩ cô Nhã đây tự lo thân đi thì hơn." Đột nhiên Giang Hải cười giảo hoạt.
Giang Hải chụp lấy tay của cô ta, rất nhanh, động tác như bắt mạch, nhưng khác lạ là cô ta bị truyền một thứ gì đó vào người.
Sắc mặt của Nhã Lam Khanh hung ác. Một tên lái xe quèn, lại dám mắng cô ta, điên rồi. Là chồng của Cố Uyển Như thì đã sao, cũng chỉ là tên lái xe thấp hèn mà thôi.
"Cố Uyển Như, cậu tự quản tên chồng hèn này đi, không biết trên dưới là thế nào?"
Cô ta vung tay, cảm giác như bị điện giật định tát Giang Hải, nhưng anh nhanh chóng lùi ra. Nhã Lam Khanh tức giận: “Đồ hèn mạt! Bẩn chết đi được.”
Đúng theo lời cô ta nói, Giang Hải giả vờ như vô tội: “Cô Nhã này, tôi ba đời làm y, đến tôi là truyền thừa đời này rồi, tôi thấy cô có chút bệnh, à không bệnh lớn đấy. Nên mạo muội bắt mạch cho cô”
“Anh đừng có múa mép, tên nghèo mạt như anh mà y với chả thuật gì chứ?”
Nhã Lam Anh quát: “Cố Uyển Như, đây là tên lừa đảo cậu lấy về đấy ư?”
Cố Uyển Như nhớ lại sự kiện Chương Huy Vũ, nhìn ánh mắt Giang Hải, cô cũng hùa theo, ánh mắt giấu một tia giảo hoạt.
Giang Hải tiếp tục: “Cô Nhã a, hình như cô…có tin vui rồi.”
Nhã Lan Khanh tức đến đỏ mặt: “Liên quan gì tới tên lái xe như anh, đồ mạt rệp!”
“Hai tháng không tới ngày, giấu bệnh không tốt tí nào.” Giang Hải làm bộ như vô phương.
“Gì?” Nhã Lam Khanh hoảng sợ, mặt mày trắng bệch, đúng là cô chưa tới tháng, nhưng cô cho rằng không sao cả, đó cũng là chuyện bình thường của cô. Ai ngờ tên lái xe khốn kiếp kia lại biết rõ, lại còn nói to như thế.
Lúc này, Huyền Thanh kinh ngạc không kém, nhìn biểu cảm kia thì rõ, anh ta và Nhã Lam Khanh chả tốt đẹp gì, quan hệ mập mờ mới chính là hai người họ.
Trong lòng Huyền Thanh âm thầm cầu mong đừng là thật, anh ta sợ bản thân bị người phụ nữ kia làm hại, dù gì với cô ta chỉ là qua đường, gặp dịp thì chơi, vợ anh phải là một tiểu thư trâm anh thế phiệt.
Anh ta là Đại thiếu gia Huyền gia của thành phố Giang Thanh, sao có thể lấy một cô trợ lý thấp kém, còn là người không trong sạch chứ.
Nếu như Nhã Lam Khanh dùng đứa bé này để uy hiếp, thì địa vị của Huyền Thanh trong Huyền gia sẽ bị ảnh hưởng. Thậm chí danh tiếng của anh ta, cũng bị kéo theo.
Giang Hải lúc này nhìn họ rồi tiếp tục giả vờ: "Tin vui kia phải chúc mừng… nhưng mà… cô Nhã lại có chút chuyện về sức khỏe rồi."
Cố Uyển Như lúc này cũng không vừa: “Anh phải nói rõ, đừng để bạn em hoang mang, bệnh phải nói còn kịp cứu chữa.”
Giang Hải nghiêm túc hơn.
“Cô Nhã bị bệnh, mà là bệnh khó nói.”
"Điên rồi, anh là cái thá gì chứ." Nhã Lam Khanh cũng không cần giữ hình tượng: "Tôi không mang thai, cũng không bị bệnh."
"Tập đoàn Uyển Như này toàn lũ phế vật, đi thôi Huyền tổng loại phế phẩm này cần gì hợp tác. Huyền gia àm sao có thể hợp tác với loại công ty như này chứ?"
Giang Hải mặc kệ Nhã Lam Khanh vẫn cứ tiếp tục nói: "Có phải…ừm chỗ kia…ừ thì hay ngứa…có sưng đau..Cô…”
"Nói bậy." Nhã Lam Khanh tuy mạnh miệng, nhưng quả thực vùng kia của cô, ngứa rát, hơi sưng.
Giang Hải lại nói: "Với lại cô có vận động quá sức, hình như tối qua cô bận lắm thì phải, haizz dù bận thế nào cũng nên chăm lo cho sức khỏe, sao lại làm việc tới mức quá độ thế kia?"
Đó là điều chắc chắn rồi, đã cùng Huyền Thanh đến thành phố Giang Tư, buổi tối lăn luộn cả đêm? Còn có nhiều vận động khác lạ vượt xa tưởng tượng nữa cơ.
Nhã Lam Khanh không nói gì nữa.
Giang Hải lại nói tiếp: "Thật ra, còn có…ừm có mùi…cái mùi đó chắc là hôi tới mức tanh tưởi. Cổ họng hay đau rát nữa. Cô không nên mặc kệ, nếu đúng như tôi nói thì cô chắc chắn bị lậu rồi."
“Bệnh này truyền nhiễm, lại lây qua đường tình dục…à nếu thế cô không nên quan hệ bậy bạ, bạn trai hay người tình nên tạm thôi đi. Vệ sinh sạch sẽ, đi chữa vẫn kịp a.”
Nhã Lam Khanh tức đỏ mặt, nhưng “bệnh lậu” đập vào tai cô ta, làm cô ta sững người. Mỹ Na nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt hoảng hốt. Huyền Thanh thì mặt tối sầm xuống, tái mét.
Nếu như Nhã Lam Khanh mắc bệnh này, Huyền Thanh cũng sẽ là người bị lây, chắc chắn là vậy. Tối qua vận động cả đêm, thoát thế nào đây
Huyền Thanh đứng dậy, khách sáo nói: "Cố tổng, tôi vẫn còn có chút việc, khi khác bàn tiếp."
Cố Uyển Như muốn bật cười: "Huyền thiếu, không tiễn."
Huyền Thanh muốn đi đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.
Giang Hải vẫn cố ý nói to với theo: "Cô Nhã phải tin tôi, mau đi khám a."
"Dù có làm gì cũng phải dùng biện pháp bảo vệ an toàn đấy."
“Tôi ở tập đoàn Uyển Như chờ mọi người a……"
Cả công ty như nghe thấy lời Giang Hải nói
Nhã Lam Khanh cảm giác mọi triệu chứng Giang Hải nói đều đúng, mọi thứ lại càng khó chịu hơn lúc trước khi tới đây. Nhã Lam Khanh không dám tin. Không, nhất định là cái tên lừa gạt này nói bậy. Mặt cô ta đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Nhã Lam Khanh lập tức ôm chặt cánh tay Huyền Thanh: "Huyền thiếu, anh phải tin tưởng em. Vừa nãy là anh ta nói bậy……"
Huyền Thanh hât Nhã Lam Khanh, tránh né như cô ta bị dịch: "Đồ bẩn thỉu, bỏ tôi ra."
Vào xe, anh ta quát to: "Đến bệnh viện gần đây nhất."
Nhã Lam Khanh nhìn theo chiếc xe của Huyền Thanh. Hiện giờ cô ta đang rất ngứa ngáy khó chịu, đi lại cũng không được tự nhiên.
Đến bệnh viện, Nhã Lam Khanh trả tiền cho gói phục vụ VIP. Rất nahnh, chỉ cần kiểm tra bằng mắt thường bác sĩ đã khẳng định là lậu, rồi nhìn Nhã Lam Khanh với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, vị bác sĩ này còn nhanh chóng chạy khỏi cứ như bị ma đuổi.
Nhã Lam Khanh thật sự bị lậu, mà còn có thai, hậu quả kia…