Giang Hải ở Tuyệt Ngự đợi ba ngày, vốn là muốn bàn bạc một số chuyện vụn vặt trước khi quay về Phương Đông.
Cuối cùng cũng không chịu nổi môi trường ở nơi này, lúc này vội rời đi.
Ở chỗ này, chỗ ở của người thuộc tầng lớp cao thì giống như thiên đường nhân gian, nhưng ra khỏi nơi này, cái chuyện gì bẩn thiểu cũng có thể gặp phải.
Ngoài đường phố thì gặp đàn ông thô bỉ.
Ven đường ngay cả nhà xí cũng không có cửa.
Phân chia giai cấp ở đây thể hiện rất rõ ràng.
Khiến cho Giang Hải không chịu nổi là vừa ra khỏi cửa chính là mùi khai của người đi tiểu bừa bãi.
Có điều, Tuyệt Ngự ngược lại không giống như bên ngoài đồn đại, ở đây trực tiếp dùng nước sông để uống.
Nhưng, con sông này cũng khiến cho Giang Hải nhìn mà nôn mửa không thôi.
Có người ở đây giặt quần áo, cũng có người đổ cứt đái vào.
Đặc biệt khiến cho người ta càng ghê tởm hơn là, có một cổ thi thể đang chậm rãi trôi xuống hướng hạ lưu, mà sắc mặt những người đàn bà đang giặt áo bên bờ sông vẫn như thường, giống như không trông thấy.
Ở lại mấy ngày nay, Giang Hải cảm thấy trên người mình dường như cũng dính vào cái mùi khai cổ quái kia.
“Đám tôm hùm kia đi đến đâu rồi?” Giang Hải thuận miệng hỏi.
“Có lẽ đến sớm hơn một chút so với chúng ta.”
“Chăm sóc thật tốt cho tôi, đừng để chúng chết.”
Ngày hôm sau, Giang Hải đã tiến vào biên giới Phương Đông, ở Nam Cương đổi máy bay, bay thẳng tới Thành phố Giang Tư.
Tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như kết thúc một ngày làm việc, vươn vai, vặn cổ, nhìn về phía bàn trà đã có ít ngày không có người dùng.
“Giang Hải chết bầm, Giang Hải thúi tha.”
Liên lạc mấy lần rồi, mà Giang Hải giống như mất tích vậy, từ đầu đến cuối đều không liên lạc được.
Cô đâu biết, ở Tuyệt Ngự, điện thoại di động của Giang Hải hiếm khi có tín hiệu.
Tiến vào Phương Đông lại lên máy bay luôn.
Thư ký gõ cửa đi vào, Cố Uyển Như vội hỏi: “Tra được chưa?”
Sản phẩm này vừa mới xuất hiện thì đã có những nghiên cứu bắt chước, phải nói rằng năng lực của đối thủ thật quá sức tưởng tượng.
Nhưng thị trường lúc này xuất hiện rất nhiều phẩm sản phẩm giống nhau, trừ khi kỹ thuật bị tiết lộ, nếu không sẽ không thể xuất hiện cái khả năng ở trên.
Cố Uyển Như sau khi nghĩ tới điểm này, lập tức cho người đi điều tra.
Suốt một ngày, Cố Uyển Như đều ở tại văn phòng chờ kết quả điều tra này.
“Tra được rồi.” Thư ký gật đầu một cái, sắc mặt có chút khó coi.
“Cố tổng, hiện tại đã điều tra được ba người đã copy những thông tin kỹ thuật quan trọng, hơn nữa, về mặt tương quan sản phẩm, hoàn toàn tương đồng nhau với những sản phẩm vừa xuất hiện trên thị trường.”
“Ba người sao?” Cố Uyển Như không ngờ, công ty lại xuất hiện sâu mọt, tra một cái lại ra ba người.
Trừ những người này ra, những người khác thì sao?
Có thể còn có sâu mọt tồn tại nữa hay không?
“Bây giờ xử lý như thế nào?” Thư ký nhỏ giọng hỏi.
“Cố tổng, chúng ta đã nắm giữ được chứng cớ, hay là đi báo cảnh sát đi.”
Cố Uyển Như trầm ngâm chốc lát, cuối cùng chậm rãi lắc đầu một cái.
Báo cảnh sát ư? Là cuộc đời của 3 con người đấy, nếu vậy thì đời họ hết rồi. Ngồi tù thì không cần phải nói, nhưng sau này ra tù, sẽ không còn công ty nào dám nhận bọn họ nữa.
“Để cho bọn họ từ chức đi.”
“Cố tổng...”
Thư ký có chút không cam lòng, lòng dạ của Cố Uyển Như này có chút quá lương thiện rồi.
“Được rồi, tôi lại suy nghĩ thêm một chút.” Cố Uyển Như xoa xoa huyệt Thái dương: “Cũng muộn rồi, cô về nghỉ ngơi đi. Bảo Hạ Phi đưa tôi về nhà.”
Thư ký gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Cố Uyển Như ngồi vào vị trí mà Giang Hải thường ngồi, thở dài: “Nếu như anh ở đây, nhất định sẽ nói em là người quá nhân từ phải không?”
“Giang Hải chết bầm, Giang Hải thúi tha, anh làm gì mà còn không trở về.”
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Uyển Như thấy mình không còn để ý gì nữa. Từ khi Giang Hải rời đi, tần số nhớ tới Giang Hải càng ngày càng cao.
Không có Giang Hải ở bên cạnh, trong lòng Cố Uyển Như luôn cảm thấy vắng vẻ.
“Cố tổng, xe đã chuẩn bị xong.” Thái độ của Hạ Phi vô cùng cung kính nói.
Trên đường trở về, Cố Uyển Như thuận miệng hỏi: “Hạ Phi, cậu nói xem, có người phản bội cậu, cậu sẽ làm gì?”
“Tôi?” Nhìn qua kính chiếu hậu, Hạ Phi gãi đầu một cái: “Chắc là... Sẽ làm thịt người ta.”
“Hả?” Loại này phương thức xử lý này, Cố Uyển Như cho dù như thế nào cũng không làm được.
Lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy, Giang Hải sẽ xử lý như thế nào?”
Chân mày Hạ Phi khẽ vặn một cái, tốc độ xe chạy cũng chậm lại: “Cố tổng, có phải là có người làm chuyện gì có lỗi anh Giang phải không?”
“Không có, chẳng qua là trong công ty xuất hiện một ít tình huống ngoài ý muốn.” Cố Uyển Như miễn cưỡng cười trừ một tiếng.
Từ trong thái độ của Hạ Phi, cô có thể đoán được câu trả lời.
Đối với loại người bán bạn cầu vinh này, Giang Hải tuyệt đối sẽ không nương tay.
Ở Thịnh Thế Hào Đình, xe chuyên dùng của Cố Uyển Như không ai không biết.
Xe chậm rãi dừng ở trước cửa, sớm đã có nhân viên an ninh chờ sẵn để mở cửa, kính lễ xong, đưa mắt nhìn vào.
Đậu xe ở bên ngoài biệt thự, Cố Uyển Như xuống xe, đột nhiên gặp phải Cố Vân Lệ đang vội bưng chậu chạy ra.
“Mẹ, mẹ đi đâu đấy?” Cố Uyển Như kỳ quái nhìn Cố Vân Lệ, nhất là cái chậu lớn ở trong tay, bên trong chậu là ba con tôm hùm nặng chừng bốn năm cân.
Chỉ nhìn cái đầu này, theo lượng cơm mà Cố Uyển Như thường ăn, một con cũng có thể ăn đủ no rồi.
“Những thứ này...”
Chân mày Cố Vân Lệ cau lại, vừa định mở miệng lại như nghĩ đến cái gì, nhìn thấy Hạ Phi đang đóng cửa xe.
“Hạ Phi...”
“Dì Cố.”
“Nào mau qua đây, những cái này cho con, cầm về, chia cho bạn bè cùng ăn.”
Mặt Hạ Phi ngây ra nhận lấy một chậu lớn, sững sờ nhìn những con tôm hùm đỏ thẫm, nuốt nước miếng đánh ực một cái.
“Nhanh vào nhà ăn cơm đi.” Cố Vân Lệ gọi con gái mình, rồi xoay người lại: “MẸ vào chọn thêm mấy con nữa, mang tặng cho hai cậu an ninh canh cửa này.”
Mặt của hai anh lính gác cửa cũng ngệt ra, Cố Vân Lệ đang làm cái quỷ gì đây?
“Mẹ, tôm hùm này, từ đâu mà có vậy?”
Sắc mặt Cố Vân Lệ có chút cổ quái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, con nhanh đi vào nhà ăn đi.”
Nghi hoặc nhìn Cố Vân Lệ lại đang bưng thêm một cái chậu lớn đi ra, Cố Uyển Như đi vào nhà bếp.
“A...”
Giọng thét chói tai, Cố Uyển Như bị sợ hết hồn.
Trong nhà bếp, còn có bảy tám con tôm hùm vừa mới nấu xong.
Mà ở một bên, lại có một thùng tràn đầy tôm hùm còn sống đang nhảy loạn lên.
Cô không nghĩ ra, tại sao đột nhiên Cố Vân Lệ lại chơi lớn mua nhiều tôm hùm về như vậy. Cho dù siêu thị có giảm giá, với tính cách dè xẻn của Cố Vân Lệ cũng không mua nhiều như vậy.
Từ khi Giang Hải rời đi, ở nhà cơm nước ngày càng sa sút, khiến cho Cố Uyển Như có loại ảo giác, cô mới là người ngoài.
Ngồi vào bên cạnh bàn ăn, Cố Uyển Như lập tức khởi động bản tính tham ăn.
Đang ăn đến nỗi nước miếng giàn giụa ra, đột nhiên một đôi tay đặt trên bờ vai, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Mẹ, mẹ cũng ăn đi, thật không hiểu tại sao lại mua nhiều tôm hùm như vậy về.”
“Mẹ không mệt, con cũng ngồi xuống ăn đi.”
Quay đầu lại, Cố Uyển Như sững sốt.
Ở sau lưng cô, đang đứng chính là Giang Hải.
Trong nháy mắt, vành mắt Cố Uyển Như chợt đỏ lên, như bị uất ức gì vậy.
“Em ăn đi, để anh mát xa cho em.”
Lúc Cố Uyển Như mới vừa xuống xe, Giang Hải đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra.
Có thể cảm nhận được Cố Uyển Như có chút mệt mỏi, vừa xuống xe đã làm ra động tác vươn vai.
Những ngày qua, mình không ở bên cạnh, không có ai thay mình chăm sóc Cố Uyển Như.
“Không cần.” Nhẹ nhàng ưỡn ẹo thân thể, Cố Uyển Như miễn cưỡng cười một tiếng: “Anh ăn rồi sao?”
“Vợ chưa ăn, anh nào dám động đũa.”
“Đáng ghét!” Cố Uyển Như hừ nhẹ một tiếng, hít một hơi sâu.
Giống như đang nằm mơ, từ đáy lòng đột nhiên có cảm giác an toàn.
Cúi đầu xuống, ăn thêm một con tôm hùm, vô cùng hưởng thụ cảm giác hạnh phúc mà Giang Hải đem tới cho cô.
Vốn dĩ Cố Uyển Như có suy nghĩ, chờ Giang Hải trở về, nhất định phải trừng phạt anh. Nhiều ngày như vậy, chỉ gọi cho mình hai cuộc điện thoại, chưa nói được mấy câu đã vội vàng cúp máy.
“Đi lấy cho em chậu nước.” Cố Uyển Như trề lên miệng.
Giang Hải như gã sai vặt vậy, vội vàng khom người: “Vợ thân yêu, rất vinh hạnh được phục vụ cho em.”
Không bao lâu sau, Cố Vân Lệ quay lại, sau lưng còn có Lôi Nhân Hào đi theo.
Cả nhà ngồi chung một chỗ ăn ngon lành.
Cố Uyển Như đã sớm no không chịu nổi, đến nỗi phải nằm ngửa ra vỗ bụng, cũng biết những con tôm hùm này đều là do Giang Hải đem về.
Vốn nghĩ rằng Cố Uyển Như nhất định là không chịu bỏ tiền để mua những thứ này.
Không ngờ lại mang về nhiều như vậy.
Thật ra thì, ngay cả Giang Hải cũng có chút bất ngờ, vốn là chuẩn bị nhiều thêm một chút, sợ là trên đường về có thể sẽ có chút hao tổn, dẫu sao đường xá quá xa xôi.
Nhưng ai biết được, dọc đường không có chết mất mấy con, ông chủ thuyền chăm sóc chúng tựa như cha ruột vậy, hết sức tỉ mỉ.
“Mẹ, mẹ không nên nấu chín tất cả.”
Cố Uyển Như mở một chai nước để uống, ngồi xem ti vi thuận miệng nói.
“Tiểu Giang nói, tôm hùm chết sẽ ăn không ngon.” Cố Vân Lệ liếc một cái, nấu cơm không ngại mệt mỏi, người ăn cơm lại ngại này ngại nọ.
“Con nói là, mẹ nên đem tôm hùm bán đi, cứ đưa cho người khác như vậy, cũng không phải là tính cách của mẹ.”
Cố Vân Lệ đang bóc dở thì dừng lại, kỳ quái hỏi: “Không phải cái này đem bán rất bất tiện sao? Bán cho ai? Con còn muốn bày sạp hàng cho mẹ bán sao?”
Cố Vân Lệ cũng nghĩ vậy, chẳng qua là nếu như bày ra sạp hàng để bán, Cố Uyển Như tha cho mình sao? Đường đường là mẹ ruột của bà chủ Tập đoàn Uyển Như, ở ven đường mở sạp bán tôm hùm, người biết Cố Vân Lệ thì không sao, người không biết còn tưởng rằng con gái bất hiếu ngược đãi cha mẹ.
Cố Uyển Như cười một tiếng: “Để cho siêu thị bán hộ cho, tôm hùm tự nhiên thế này, bán được không ít tiền đâu.”
“Siêu thị nào có thời gian giúp chúng ta.” Cố Vân Lệ lắc đầu một cái.
Giang Hải cười, Cố Uyển Như cũng cười.
“Mẹ, hình như mẹ quên mất rồi, siêu thị cũng là của nhà chúng ta mà.”
“Hả? Ừ nhỉ!” Cố Vân Lệ chợt bừng tỉnh hiểu ra, vỗ đùi, lòng đau như cắt.
Đám tôm hùm này, bà đã cho mất tám chín phần rồi.
Còn lại những con có sức sống cao nhất ngoan cường nhất, cũng không đành đưa ra siêu thị bán lấy tiền.
“Con bé này, sao lại không nói sớm.” Cố Vân Lệ hối không kịp nữa rồi.
Lôi Nhân Hào bĩu môi một cái: “Tiểu Giang, con xem, cưới phải một bà vợ keo kiệt như vậy, đúng là nghiệp mà.”
Giang Hải cũng không dám bày tỏ đồng ý, lúc này quyết không thể đứng về phe nào cả.
Ầm ừ cười một tiếng, cũng không nói lời nào.
Cố Vân Lệ trừng mắt, bất chấp nước tôm hùm đang chảy trong tay, bóp một cái ở bên hông Lôi Nhân Hào.
“Ông lão kia, ông lặp lại lần nữa thử coi.”
Giang Hải da đầu tê dại, nhìn vẻ mặt thống khổ của Lôi Nhân Hào, thấy đồng cảm.
Thì ra, thói quen thích véo hông của Cố Uyển Như là do di truyền.
Vốn đang thưởng thức mùi vị thơm ngon của tôm hùm, lại bị Cố Uyển Như một phen làm rối lên, Cố Vân Lệ nhất thời cảm thấy chẳng còn ngon nữa.
Đối với một người nửa đời chịu khổ như Cố Vân Lệ mà nói, không có thứ gì có thể so sánh với tiền, tiền có thể mang đến cảm giác an toàn.
Mặc dù bây giờ không thiếu tiền, thậm chí tiền tiêu không hết.
Ăn cơm xong, Giang Hải vội vàng tắm rửa rồi leo lên giường, cởi sạch quần áo nằm chờ Cố Uyển Như.
Nhưng đợi một hồi lâu, Cố Uyển Như mới thẹn thùng nằm xuống muốn ngủ.
“Vợ, chúng ta còn có việc chưa làm phải không?”
“...”
Cố Uyển Như không để ý tới Giang Hải, xoay người cho anh một cái véo sau lưng.
Giang Hải mặt dầy nhẹ nhàng ôm lấy.
Lúc này, Cố Uyển Như đột nhiên quay đầu hỏi: “Chồng, hỏi anh chuyện này. Ban đầu anh nói, những kỹ thuật này của công ty, cho dù bị người ta ăn cắp bản quyền, cũng không thể đi kiện, là tại sao?”
Mặc dù trong lòng đại khái cũng biết nguyên nhân, nhưng Cố Uyển Như vẫn muốn hỏi rõ ràng.
Ngay sau đó, Giang Hải nói thẳng nguyên nhân.
Những kỹ thuật này, chính là anh dùng các loại thủ đoạn không minh bạch, lấy từ bên ngoài biên giới về.