Người này đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo kính mát, cả người được bọc kín lại nên không nhìn được rõ mặt người.
Lúc cô ta đi là khi đèn xanh nên cũng không chú ý tới chiếc xe đang chạy chậm không dừng lại mà đột nhiên lao nhanh ra như thế, nên hoàn toàn không có phản ứng gì được.
“Xin lỗi... xin lỗi.... cô có sao không?”
Cố Uyển Như quan tâm hỏi han.
Nhìn thấy mọi thứ cũng không quá khủng khiếp, ít nhất nhìn thấy người cũng không bị thương lắm, nên Cố Uyển Như cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi, tôi không sao, không sao.”
Lam Sương Nhi đang đi giày cao gót vừa thử bước một cái thì thấy chân cực kì đau.
Môi bị cắn tái nhợt đi, cả khuôn mặt đều thể hiện sự đau đớn.
Nhìn thấy hành động không tự nhiên kia, Cố Uyển Như biết là thật sự đã làm người ta bị thương rồi.
“Hình như cô bị thương rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé....”
Lam Sương Nhi không muốn đi bệnh viện, suy cho cùng thì cô vẫn là người của công chúng, vừa bước vào bệnh viện mà có người nào đó nhận ra thì lập tức sẽ bị đồn thổi ra ngoài ngày.
Cô ta quay người rời đi mà không muốn gây thêm rắc rối, dường như người làm sai là cô ta ấy.
Nhưng, chưa đi được hai bước thì lại loạng choạng suýt nữa thì ngã lăn ra rồi.
“Không được, cô bị thương rồi, nhất định phải tới bệnh viện.”
Cố Uyển Như tuyệt đối không phải là loại người làm sai mà không dám chịu trách nhiệm, kiên trì muốn đỡ Lam Sương Nhi lên xe. Chiếc xe này là xe hạng sang, sau khi va chạm thì chỉ bị biến dạng một chút mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng lắm tới việc lái xe.
Cũng thật là trùng hợp, có một nhận viên của tập đoàn Uyển Như đi qua, nhìn thấy Cố Uyển Như nên vội vàng bước tới giúp đỡ.
Dưới sự hỗ trợ của người kia, Cố Uyển Như đã đưa được người đó lên xe đi bệnh viện.
Bệnh viện Chấn Hoa của Thành phố Giang Tư chính là một công ty liên doanh mới thành lập cách đây không lâu, nhưng mà lại được đánh giá nằm trong top 3 bệnh viện tốt nhất ở đây.
Trong đó, cổ đông lớn nhất chính là tập đoàn Uyển Như. Mà, cổ đông lớn thứ hai chính là Cơ Tử Hùng.
Nghe nói Cố Uyển Như đang trên đường tới bệnh viện vì một vụ tai nạn giao thông, Viện trưởng cũng bị dọa nhảy dựng lên.
Hỏi rõ ràng ra thì mới biết, thì ra là Cố Uyển Như lái xe đụng phải người khác.
Viện trưởng không hề do dự, lập tức triệu tập một đám chuyên gia ngay tức khắc sắp xếp các loại kiểm tra.
Tất cả các phòng khoa đều tập hợp lại một chỗ, chuẩn bị một ‘đại hội’ chuẩn đoán cho Lam Sương Nhi, dọa cho Lam Sương Nhi sợ nhảy dựng lên.
Thế này, cũng quá khoa trương rồi.
Xe chỉ hơi đụng vào người cô ta một chút thôi, đến cả da cũng chẳng bị trầy nữa là.
Nói tới bị thương thì cũng chỉ là hơi trẹo chân một tí mà thôi.
Dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Uyển Như vẫn đang lo lắng như cũ kia.
Người con gái này, thân phận không hề đơn giản, không giàu có thì cũng quyền quý.
Nhưng mà, ở Thành phố Giang Tư này Lam Sương Nhi cũng chưa từng nghe nói tới nhà họ Cố.
Lẽ nào... cô ta là “con gái nuôi” của một ông chủ giàu có nào?
Loại chuyện này, không hề hiếm gặp, hơn nữa, nhìn dáng vẻ Cố Uyển Như lại thuần khiết ngọt ngào như thế nữa.
Nhưng mà, Cố Uyển Như cực kì không giống với những cô gái bán thân cầu vinh kia, đơn giản mà nói thì khí chất trên người cô đã là thứ không phải người con gái bình thường nào có thể có được rồi, khi đối mặt với viện trưởng, rất tự nhiên để lộ ra sự uy nghiêm của một người bề trên.
Mà viện trưởng với những chuyên gia kia thì lại vô cùng nịnh nọt, tuyệt đối không phải là một người phụ nữ cáo dựa oai hùm.
“Không cần phải kiểm tra đâu.” Lam Sương Nhi quay về Thành phố Giang Tư chỉ vì muốn tới thắp hương thăm mộ cho mẹ mà thôi, nên không muốn làm chậm trễ thời gian với những việc kiểm tra chẳng có ý nghĩa này.
“Tôi thật sự là không sao mà, chỉ bị trẹo chân một chút thôi.”
Cố Uyển Như vẫn như cũ nắm chặt lấy Lam Sương Nhi.
“Không được, nhất định phải kiểm tra rõ ràng, cô có chỗ nào không thoải mái thì cần phải nói với bác sĩ, tôi không thể để cho người khác nói tôi không có trách nhiệm được.”
“Hôm nay, là do tôi không tốt.”
“Bình thường, đều do chồng tôi lái xe. Nói thật, tôi lái xe đi làm cũng mới chỉ là ngày thứ hai mà thôi.”
“Tôi ngốc quá, lại khiến cô bị thương rồi.”
Lam Sương Nhi đã không còn đau như khi nãy nữa, mỉm cười nói: “Không đâu, tôi cảm thấy cô rất là thông minh. Đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
Vào giây phút này, Cố Uyển Như đang vô cùng rầu rĩ, bản thân rõ ràng là không quen lái xe cho lắm, lại còn nhìn điện thoại nữa, thật sự là đáng chết mà.”
Cuối cùng, sau khi điều trị mắt cá chân cho Lam Sương Nhi, mấy người chuyên gia và viện trưởng đều đảm bảo lại một lần nữa, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì khác, thì sắc mặt Cố Uyển Như mới nhẹ nhàng hơn.
Cố Uyển Như tự trách bản thân mình mà nghĩ thầm trong bụng rằng sau này vẫn cứ để Giang Hải lái xe thôi, sự cố ngày hôm nay chính là kết quả của việc mình tự làm theo ý mình.
Nghĩ như thế nhưng mà vẫn có chút sợ hãi.
Đồng thời, Lam Sương Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế mà lại không có ai nhận ra cô ta cả. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút chua xót, bản thân mình thật sự không hề có chút danh tiếng nào cả ư?
Lúc cô ta cởi mũ và kính ra mà Cố Uyển Như chẳng có phản ứng nào, Lam Sương Nhi đã biết rằng Cố Uyển Như thật sự không nhận ra được mình là một ngôi sao hạng hai.
Ra khỏi bệnh viện, Cố Uyển Như hỏi: “Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhà nhé.”
Lúc này chân của Lam Sương Nhi chỉ đi đường không được thuận tiện cho lắm, chứ cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Chỉ là, thế này mà đi thắp hương cho mẹ thì sợ là cũng không thuận tiện cho lắm.
Lại càng không muốn nghĩ nhiều tới chuyện cần tiền bồi thường hay gì cả, suy cho cùng thì việc quay về Thành phố Giang Tư là để tránh tai họa chứ cũng chẳng phải là đi nghỉ dưỡng.
“Tôi ở khách sạn, tự mình bắt xe về là được rồi.”
“Cô ở khách sạn à? Khách sạn nào thế?”
Lam Sương Nhi suy nghĩ một lúc, rồi nói ra tên khách sạn.
Cố Uyển Như lập tức gọi một cuộc điện thoại, sắp xếp Lam Sương Nhi tới khách sạn Holiday, bởi vì khách sạn mà Lam Sương Nhi đang ở chỉ là một khách sạn nhỏ bình thường hơi tốt một chút mà thôi, cô nào biết được, Lam Sương Nhi làm như thế là vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác mà thôi.
“Khách sạn Holiday của Thành phố Giang Tư là của công ty chúng tôi, cô cứ yên tâm ở đó cho tới khi nào đi thì thôi, không cần phải bỏ ra bất cứ chi phí nào hết.”
Dù sao thì cũng đụng trúng người ta, Cố Uyển Như vẫn cảm thấy áy náy.
Không cho người nhân viên đi theo kia đưa đi, Cố Uyển Như vẫy một chiếc taxi.
Ngồi vào bên trong, nói địa chỉ xong Cố Uyển Như và Lam Sương Nhi cũng bắt đầu tán dóc, giữa phụ nữ với nhau thì vẫn luôn có thể tìm được chủ đề để nói chuyện, ví dụ như chăm sóc da như thế nào, hay là ăn thức ăn nào thì có thể giảm béo được.
Trên xe, đang phát những bản nhạc đang thịnh hành ở hiện tại, có một bản nhạc thu hút sự chú ý của Cố Uyển Như.
“Bài hát này hay nhờ, bác tài ơi, bài hát này tên là gì thế?”
Lam Sương Nhi có chút sửng sốt, bởi vì bài hát này là do cô hát.
Chỉ là, cô đã đắc tội với cậu Tả kia rồi, lại còn đánh cả người quản lý nữa, như thế thì chắc chắn đã đụng chạm đến công ty một cách nghiêm trọng rồi. Sau này, con đường đi tới ánh hào quang sợ là đã kết thúc tại đây rồi.
Bài hát này, cô chỉ hát một lần trên sân khấu, sợ là sau này trở thành bài hát độc nhất vô nhị rồi.
Đỡ Lam Sương Nhi bước vào khách sạn, người giám đốc quản lý khách sạn đang đi tuần tra, khi nhìn thấy Cố Uyển Như lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Còn tưởng rằng, Cố Uyển Như đột xuất tới kiểm tra hiệu quả công việc của bọn họ nữa cơ chứ.
Người quản lý khách sạn vội vàng bước lên chào hỏi: “Cố tổng.”
Lại có mấy người nhận ra Cố Uyển Như, từng tiếng chào hỏi vang lên, tất cả mọi người đều gọi cô một tiếng Cố tổng.
Cố Uyển Như liên tục gật đầu, bây giờ, không cần biết cô đi tới đâu đều được chào hỏi như thế, quen rồi thì cũng thấy bình thường.
“Phòng tổng thống trên tầng cao nhất có ai ở chưa?”
“Chưa có người ạ.”
“Thế thì để cho bạn tôi ở đi nhé.” Lời nói của Cố Uyển Như rất chắc chắn, nhân viên làm việc ở khách sạn Holiday cũng không có tư cách để chất vấn.
Giám đốc nhìn Lam Sương Nhi đột nhiên cảm thấy có chút quen quen, nhưng trong chốc lát thì cũng không thể nhớ ra là ai cả.
Lập tức đưa Lam Sương Nhi đi làm thủ tục nhận phòng.
Cái tên nhìn trên biểu ghi chép đăng kí là Khố Song.
Giám đốc âm thầm lắc đầu, cái tên đặc biệt như thế này nếu như đã từng gặp, thì chắc chắn sẽ có ấn tượng mới đúng.
Định đỡ Lam Sương Nhi đi lên lầu nhưng lại bị cô từ chối.
“Không cần đâu, cô khách sáo như thế này sẽ khiến tôi ngại đó.”
Cố Uyển Như cũng chỉ có một chút áy náy trong lòng mà thôi, hơn nữa Lam Sương Nhi cũng rất dễ nói chuyện.
“Đây là danh thiếp của tôi, cô có yêu cầu gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“À, đúng rồi, còn nữa, cô bảo khách sạn đi làm cũng được nha.”
Sau khi dặn dò xong thì Cố Uyển Như mới nhanh chóng quay về công ty, hai ngày nay thật sự là có không ít việc cần phải giải quyết, đến bệnh viện rồi về khách sạn mất toi cả thời gian nửa ngày rồi.
Lam Sương Nhi chẳng qua chỉ là một ngôi sao hạng hai mà thôi, khi ra ngoài cũng chỉ có thể ở những khách sạn bình thường, vẫn thật sự chưa có lần nào được vào ở phòng tổng thống cả, vừa bước vào cửa thì bị sự sang trọng ở bên trong gây sốc rồi.
Thành phố Giang Tư, cũng có người có thể sử dụng những loại phục vụ sang trọng như thế này ư, xem ra là những người kia nói không sai. Thành phố Giang Tư của hiện tại, đang phát triển cực kì nhanh.
Quay đầu lại, cầm lấy tấm danh thiếp của Cố Uyển Như. Đôi mày của Lam Sương Nhi hơi nhíu lại.
“Tập đoàn Uyển Như, sao mình chưa từng nghe nói tới nhỉ.”
Cha của Lam Sương Nhi năm ngoái cũng đã cưới một người vợ kế, rồi cũng rời khỏi Thành phố Giang Tư rồi.
Vừa rời đi chỉ có hai năm mà sự phát triển của Thành phố Giang Tư khiến Lam Sương Nhi thật sự là khó tin.
“Cố Uyển Như... tập đoàn Uyển Như... tổng giám đốc?”
“Cô ấy là tổng tài của một tập đoàn.”
Thật sự là bị dọa ngất luôn rồi, thì ra, Cố Uyển Như thật sự không phải là một bình hoa di động, mà chân chính là một bà chủ giàu có xinh đẹp thật sự.
Rất nhanh sau đó, Lam Sương Nhi lập tức lắc đầu cười khổ, người khác có thân phận là gì thì có liên quan gì tới cô ta đâu chứ?
Mà, ở dưới lầu, giám đốc đang cung kính tiễn Cố Uyển Như rời đi.
Quay đầu lại, nhìn lên trên một cách nghi hoặc, ở trong lòng cứ luôn cảm thấy người con gái mà Cố tổng vừa mới đỡ vào đây, luôn tạo cho anh ta một cảm giác quen thuộc khó quên.
Lấy điện thoại di động ra, nhập hai chữ Khố Song vào, nhưng mà những thông tin hiện ta đã khiến anh ta điên cuồng lên.
Thì ra là thế, Khố Song là tên thật, còn Lam Sương Nhi là nghệ danh.
Người con gái trong ảnh, nhìn thì có vẻ đẹp hơn dáng vẻ vừa mới thấy lúc nãy, thời đại này không có nhan sắc thì không thể sống được, nên ảnh của các ngôi sao đều đã được chỉnh sửa lại nhiều lắm rồi.
“Thì ra là cô ta....”
Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức dặn dò cấp dưới đối với vị khách đang ở phòng tổng thống kia nhất định phải hầu hạ cẩn thận, bất kể là yêu cầu gì cũng cần phải đáp ứng hết.
Từ khi đắc tội với cậu Tả, sợ những người kia sẽ tới tìm mình nên Lam Sương Nhi vẫn luôn tắt điện thoại.
Mở điện thoại ra, vốn dĩ là muốn lưu số điện thoại của Cố Uyển Như vào.
Nhưng mà, vừa mới mở điện thoại ra thì những tiếng vang ting ting ting vang lên không ngớt. Các loại tin nhắn, tin tức dồn dập hiển thị hơn trăm cái.
Có những cái tới từ tỉnh Tề Vân, đó là những lời đe dọa của đám bạn bè đầu đường xó chợ của cậu Tả, bảo cô ngoan ngoãn nghe lời, cởi sạch quần áo bò về như một con chó.
Còn có tin nhắn của người quản lý gửi tới, mục đích của bọn họ đều giống nhau, đó chính là dùng lời lẽ đe dọa để ép Lam Sương Nhi trở về.
Sắc mặt Lam Sương Nhi sa sầm xuống, trong lòng hiểu rõ rằng con đường làm minh tinh này của mình đã đi tới khúc cuối rồi.
Cuối cùng có kết cục như thế nào khó lòng mà dự đoán được.
Thêm nhiều những tin nhắn khác nhưng cô ta lười xem chúng. Toàn bộ đều là những lời lẽ mắng chửi, nhục mạ mà thôi.
Vừa mới muốn tắt điện thoại vứt sang bên cạnh thì một tiếng tinh vang lên, lại có một tin nhắn được gửi tới.
Cái tên hiển thị lên chính là Hoàng tổng của công ty giải trí.
Lam Sương Nhi mở ra xem.
“Nội tình sự việc như thế nào tôi đều đã biết cả rồi, không cần biết cô đang ở đâu thì khi đọc được tin nhắn này hãy gọi lại điện thoại cho tôi. Không cần biết nói như thế nào thì cô cũng là người của công ty.”
Cô ta là người của công ty, Hoàng tổng nói như vậy, có phải là muốn chủ trì công đạo cho cô ta hay không nha.
Suýt chút nữa thì Lam Sương Nhi cảm động tới mức lệ rơi đầy mặt rồi.
Lập tức gọi điện thoại đi, sau khi kết nối được thì có một giọng nói lười biếng truyền tới.
“Là Lam Sương Nhi à?”
“Là tôi, Hoàng tổng, anh nghe tôi nói... cậu Tả… anh ta....”
“Quá trình tôi đều biết hết rồi.” Hoàng tổng ngắt lời Lam Sương Nhi, giọng nói lạnh như băng.
“Lam Sương Nhi, công ty bồi dưỡng cô như thế, lẽ nào đây là cái cách cô báo đáp công ty ư?”
“Chẳng qua chỉ là bầu bạn một bữa rượu mà thôi, cô thế mà lại đánh cậu chủ Tả, trong mắt cô có còn công ty hay không, có còn chúng tôi hay không?”
“Bây giờ cô lập tức quay về công ty cho tôi, vấn đề hợp đồng của chúng ta cần phải bàn bạc lại cho kĩ....”