“Giang Hải, ăn chậm chút, đừng để nghẹn.” Cha mẹ vợ nhìn chàng rể kia, vô cùng thuận mắt.
Lúc nào ăn cơm Giang Hải cũng ăn như quỷ đói.
Giang Hải lau miệng, lại gắp thêm đồ ăn: “Mẹ! Mẹ nấu cơm rất ngon.”
Lôi Nhân Hào có chút không nỡ, ra ngoài không ăn? Toàn chờ về nhà ăn cơm nhà.
“Uyển Như, con không về ăn là được rồi, sao lại không xem xem Giang Hải ra sao, ăn uống thôi mà, để ý chút là được.” Cố Vân Lệ hơi trách cứ.
Cố Uyển Như nhíu mày, sao Giang Hải lại có bản lĩnh làm cho cha mẹ mình lo lắng quan tâm hơn cả con gái ruột chứ.
“Anh ta là người lớn rồi, đói thì cứ tự ăn thôi, sao lại là do con?” Cô như hờn dỗi.
“Cha mẹ là cha mẹ của con đó nha. Sao lại bênh người ngoài?”
Giang Hà ăn uống no nê, thỏa mãn: “Cha mẹ, không sao cả. Uyển Như còn có việc, lại ăn ít nữa, không thể vì con mà gián đoạn được.”
“Anh nói bậy gì đó…anh…”
Cố Uyển Như trừng anh, Giang Hải nói dối không chớp mắt nha. Anh ta ăn như heo đói thì thôi đi, còn đặt điều.
“Anh có nói gì sai sao?” Giang Hải tỏ ra nhu nhược, sợ sệt, ánh mắt gian xảo: “Cha mẹ đừng lo, Uyển Như đều lo cho con. Những đồ dư của cô ấy đều do con ăn hết.”
"Anh…anh nói bậy..."
Cố Vân Lệ quở trách: “Giang Hải là đàn ông, ăn nhiều là bình thường, bận thì bận không thể chờ thằng bé ăn sao?”
Cố Uyển Như cảm giác đây là nhà của Giang Hải, kia là ba mẹ của Giang Hải. Tức giận không có chỗ trút, lấy tập tài liệu đặt lên bàn.
“Đây là con rể quý hóa của mẹ làm đấy.”
Cố Uyển Như đặt văn kiện chuyển nhượng cổ phần lên bàn.
Lôi Nhân Hào vô cùng bất ngờ: “Chuyển nhượng cổ phần?”
“Là 30% cổ phần Cố thị, đây là thật?”
Cố thị là tài sản riêng của Cố gia, Cố Tùng lúc trước lấy lý do Cố Vân Lệ lấy chồng, sợ cổ phần bị người ngoài lấy đi. Cố Vân Lệ không có một chút gì cả. Nhiều năm qua, người Cố gia luôn giữ cổ phần trong tay, làm sao Giang Hải có thể lấy tới 30% cổ phần.
Cố Vân Lệ cầm lên bản chuyển nhượng kia: “Cha sẽ tức giận lắm, nhiều cổ phần như vậy…”
Giang Hải ăn xem nghẹn, mẹ vợ này xem ra…suy nghĩ quá mức bất thường, là do não hay do tâm lý?
Cố gia đối xử tệ bạc với bà như thế, bà lại còn để tâm Cố gia kia nghĩ gì, Cố Tùng là cha ruột thì sao? Cũng đã làm tròn trách nhiệm làm cha sao?
Không lẽ bà quên lúc Cố Tùng mắng chửi, ức hiếp cả nhà bà?
Lôi Nhân Hào nhìn Giang Hải, ánh mắt lóe sáng: “Vân Lệ, chúng ta cất giữ chúng đi, ở trong tay chúng ta cổ phần này ít ra cũng an toàn.”
“Những người anh kia của em, rồi một ngày cũng là Cố thị suy vong.”
Giang Hải trong lòng giơ lên ngón tay cái, ba vợ vẫn là sáng suốt nhất. Cũng cảm than tình cảm vợ chồng của họ, chỉ có ông mới hiểu được lòng Vân Lệ. Nói ra những lời kia, làm cho Vân Lệ không cảm thấy có gánh nặng tâm lý khi giữ cổ phần này.
Giang Hải vừa dọn dẹp chén đũa vừa nói: “Cha, con có tin tốt.”
Cố Vân Lệ vội vàng ngăn cản việc dọn dẹp của anh.
"Ngày mai vị thần y con từng nói sẽ đến."
“Thật sao?” Lôi Nhân Hào vô cùng kích động.
Chén bát trên tay Cố Vân Lệ rơi vỡ. Cố Uyển Như cũng rất kích động.
Giang Hải không ngờ mọi người lại kích động như thế: “Ông ta nói bệnh này không nặng, có thể chữa. Nếu ông ta nói thế, sẽ chữa được.”
Cố Vân Lệ quên cả thu dọn: “Chúng ta có nên chuẩn bị gì không?”
“Không cần đâu mẹ, cứ uống thuốc điều trị cùng đồ ăn bổ dưỡng là đủ.”
Hôm sau, Cố Vân Lệ sau khi nấu ăn và đi đổ rác thì thấy một người như ăn xin đang nằm cạnh cửa, có mùi khó chịu bốc lên. Cố Vân Lệ hết hồn, kêu nhiều lần nhưng không được, vội vào nhà kêu mọi người.
Cố Uyển Như nghe mẹ nói có ăn xin nằm bên ngoài, thấy rất kỳ quái.
“Khu này là biệt thự cao cấp, những người ăn xin kia sao vào được?”
“Mẹ sợ là ông ta chết rồi, mẹ kêu mãi không được.”
Giang Hải đi xuống, nghe thấy mẹ và vợ nói chuyện thì cười hì hì: “Không phải ăn xin, người ta đến chữa bệnh đó.”
An ninh bình thường làm sao có thể ngăn được ông ta chứ.
"Chữa bệnh?" Cố Vân Lệ kinh ngạc.
Theo bà thì thần y không phiêu phiêu xuất trần, cũng nên quần áo đàng hoàng, hoặc tệ lắm cũng phải có chút khí chất.
Người kia, có thể chữa bệnh sao?
“Giả chết làm gì?” Giang Hải đá ông ta một cái.
“Phía bên kia, hướng 9 giờ, người thanh niên trẻ.” Người nằm đó vẫn không nhúc nhích, lại nói nhỏ vài câu.
Giang Hải nhìn qua, cách đó là ngôi biệt thự, trong sân một già một trẻ đang luyện võ, vô cùng có uy lực. Nhìn thấy đây là một người luyện võ lâu năm, thực lực sâu không lường được.
Người già tuy tóc trắng, nhưng khí thế cùng khí lực vô cùng sung mãn.
Thiếu nên thì uy vũ vô song.
Thứ họ đang luyện là bộ quyền Mãnh Long. Đây là một bộ quyền ở Thiên Lương, tuyệt đối không được truyền thụ ra ngoài, tâm pháp quý không cầu nổi. Nhìn cách luyện tập kia, tất nhiên là đã tập luyện từ nhỏ.
Thân phận người truyền thụ quyền Mãnh Long, thì người kia không hề đơn giản.
Nhưng Giang Hải cũng tiếp tục đá ông ta một phát: “Sợ? Người biết Quyền Mãnh Long đã rời Thiên Lương lâu rồi.”
Người đàn ông say xỉn kia đứng lên tiến tới trước Giang Hải, Cố Uyển Như tỏ vẻ không tin tưởng nhỏ giọng hỏi: “Ông ta chữa được sao?”
“Không nên nhìn bề ngoài, chỉ có ông ta mới có khả năng chữa được bệnh của cha.” Giang Hải vổ tay Cố Uyển Như, muốn cô yên tâm hơn.
Người tin Giang Hải là Lôi Nhân Hào, ông cũng không phải người nhìn bề ngoài để đánh giá. Bắt mạch xong, cặp mắt chợt chợt lóe, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hải.
Giang Hải vẫn gật đầu.
Trước mắt người kia đang châm cứu, rooif viết một toa thuốc điều dưỡng thân thể, nhưng hành động tiếp theo là uống rượu, vừa uống vừa đi ra. Suốt quá trình không có lời dư thừa.
Giang Hải cùng đi ra cửa, người đàn ông nói: "Sao ông ta lại bị người ta dùng ẩn thuật?"
"Ông ấy là cha vợ của tôi." Giang Hải cũng không giải thích, bản thân anh cũng không hiểu hết được.
Lôi Nhân Hào chỉ là người bình thường, người ra tay với ông ấy lại có thể không tầm thường. Giết một người rất dễ, nhưng muốn làm người đó sống không bằng chết thì rất khó.
"Kết hôn rồi?" Người đàn ông như tỉnh rượu, nghe được chuyện khó tin: "Haizzz nếu mọi người biết tin này, chắc nhiều người đòi sống đòi chết lắm đây."
Người này dường như lại nghĩ đến cái gì, quay đầu liếc nhìn căn biệt thự đối diện: "Chẳng lẽ vì bên kia?"
"Cái gì cũng không phải, ông thấy thế nào?"
"Đẹp? Cũng không phải quá xuất sắc. Yêu? Thật sao?"
Bao nhiêu cô gái theo đuổi anh nhưng Giang Hải lại chỉ chung tình với một người là Cố Uyển Như.
Giang Hải nói: "Có chuyện lại tới phiền ông."
"Đừng…không nên chút nào." Người đàn ông tiếp tục uống.
"Đâu dễ dàng thế được?" Nói xong, Giang Hải đi vào trong biệt thự.
Trong nhà.
Cố Vân Lệ nhìn chằm chằm Lôi Nhân Hào: "Sao rồi?"
Lôi Nhân Hào cười lắc đầu. Cố Vân Lệ than thở, mắt trào ra.
Giang Hải bình thản lên tiếng: "Hiện tại cha cần hồi phục từ từ, mất ít nhất một tháng, sau đó cha có thể có thêm em cho chúng con ấy chứ."
"Thật sao?" Cố Uyển Như không dám tin.
Cô sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Cố Vân Lệ cầm lấy toa thuốc: "Mẹ sắc thuốc."
"Vị… thần y kia đâu rồi?" Cố Uyển Như khó khăn để gọi ‘thần y’ cảm giác ông ta như tên lừa đảo.
"Đi rồi." Giang Hải cũng không giải thích gì thêm, cứ để thời gian chứng minh tất cả.
Đưa Cố Uyển Như đến công ty, Giang Hải liếc nhìn ngôi biệt thự hướng bên kia, trong lòng nổi lên nghi vấn, một già một trẻ này rốt cuộc là người như thế nào.
"Cha sẽ khỏi chứ?"
Trên đường đi, Cố Uyển Như không biết hỏi bao lần rồi.
"Nhất định sẽ khỏi." Giang Hải không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Giữa trưa, Cố Uyển Như và Giang Hải đang ở bên ngoài, Cố Vân Lệ gọi tới, khóc sướt mướt khiến Cố Uyển Như sợ hết hồn.
"Uyển Như, cha con...ông ấy…ông ấy khỏi rồi." Cố Vân Lệ mừng đến chảy nước mắt, nói chuyện không rõ ràng.
Cố Vân Lệ nấu thuốc cho Lôi Nhân Hào uống. Vừa uống thuốc vào đã phát huy tác dụng ngay, Lôi Nhân Hào có thể nhấc vật nặng, đi một lcus cũng không cảm thấy mệt.
"Cám ơn anh." Cố Uyển Như cảm kích nhìn Giang Hải, khóe mắt hơi ướt.
"Đó cũng là cha anh." Giang Hải cười, cầm tay của Cố Uyển Như: "Em có muốn sinh con trai không? Anh cũng có thuốc nha."
"Đáng ghét." Cố Uyển Như thẹn thùng, vội rút tay về.
Cảm động bay biến, chỉ muốn mắng anh vài câu.
Giang Hải cười gian xảo: "Thôi không sao. Con gái anh cũng thích"
"Anh thích thì tự đi mà sinh." Thấy Giang Hải như vậy, cô vội đứng dậy rời đi.
"Buổi tối đưa cha mẹ ra ngoài ăn, chúc mừng một chút." Giang Hải chạy theo đề nghị.
Đầu tiên là thành lập xong tập đoàn Uyển Như, sau đó lại lấy được 30% cổ phần của tập đoàn Cố thị, bệnh của Lôi Nhân Hào có hy vọng chữa khỏi. Việc nào đều đáng để chúc mừng.
Tập đoàn Uyển Như thu được nhiều sản nghiệp như vậy, theo xu hướng kinh doanh nên thành lập chi nhánh công ty để quản lý. Cố Uyển Như muốn nghe lời khuyên của Giang Hải, cho Lôi Nhân Hào ra mặt tiếp quản.
Cố Uyển Như quá bận rộn, sau đó đã sắp xếp gọi cho nhà hàng Thiên Mã, đây cũng là sản nghiệp mới mà cô thu mua vào. Cố Vân Lệ nghe sẽ tới nhà hàng Thiên Mã ăn cơm, Cố Vân Lệ căng thẳng.
“Giang Hải à, hay ăn nơi khác đi, ở đó đắt lắm.”
"Tiểu Giang, hay là đổi một chỗ khác ăn đi, đồ ăn ở Cẩm Thiện Các quá đắt."
Giang Hải đương nhiên không thể chọn một nơi quá kém được. Nhà hàng Thiên Mã ở thành phố Giang Tư vô cùng nổi tiếng, dù nguyên liệu nấu ăn hay chất lượng đều là thượng hạng, dĩ nhiên, giá cả cũng rất chát.