Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 238: Đổi chủ



Cao thủ của nhà họ Doãn tổng cộng hai mươi hơn người, chia thành năm chiếc xe, chậm rãi tiến vào thành phố Giang Tư.

Phía trước đã là thành phố Giang Tư rồi, hai kẻ cầm đầu cười khẩy.

Đầu của Giang Hải giá trị 20 triệu tệ, nên đương nhiên mục tiêu của tất cả bọn họ đều là Giang Hải rồi.

Chỉ cần giết được Giang Hải thì cả đời này không cần phải lo rồi.

Bọn họ đều là cao thủ nổi tiếng trên giang hồ, thậm chí, có mấy người còn là người đứng đầu của mấy nhà danh giá, lai lịch không nhỏ.

Không ai dám hoài nghi thực lực của bọn họ, mỗi người đều là những kẻ vang danh trên giang hồ.

Giết cả nhà Giang Hải thì chỉ là chuyện nhỏ thôi, trên tay bọn họ ai mà chả dính đầy máu.

Máu ham tiền của họ đã sôi lên ùng ục, cuối cùng cũng đến được thành phố Giang Tư.

Căn cứ vào tình báo thì lúc này Giang Hải đang ở trên tổng bộ của tập đoàn Uyển Như.

Cho nên, bọn họ đã lập tức tới phía Tây thành phố trước.

Cùng lúc đó, Giang Hải đang ngậm một điếu thuốc, tựa vào ven đường, cứ liên tục nhìn thời gian, có vẻ đang rất nôn nóng.

Nam Chiến truyền tin tình báo đến nói người của nhà họ Doãn muốn đến thành phố Giang Tư.

Nhưng anh đã đợi hơn nửa tiếng, vẫn không bóng người nào.

"Anh Giang, mấy chiếc xe kia, trông biển số giống biển của Danh Quận."

Khóe miệng của Giang Hải chậm rãi nhếch lên, đám người này cuối cùng cũng đến rồi.

Lúc này một cánh tay của Kim Thâu vẫn còn bị thương, người xưa có câu bị thương đến gân cốt thì phải tĩnh dưỡng ít nhất là 100 ngày, gãy xương cốt cũng không dễ lành như vậy.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta xử lý mấy tên phế vật mà nhà họ Doãn phái tới.

Kim Thâu đứng ở giữa đường, nghiêng đầu, miệng ngậm cọng, trông rất ra dáng một đứa ăn cướp.

Giang Hải chỉ dẫn theo hai người Kim Thâu cùng Chu Khải để thu thập cao thủ của nhà họ Doãn phái tới.

Chu Khải khá thận trọng, sắc mặt hơi cứng lại.

Cho dù đối mặt với đối thủ yếu đuối, thì Chu Khải vẫn cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch.

"Tí nữa không cần nương tay."

"Giết toàn bộ."

Giang Hải bình thản nói, giọng nói như ác ma dưới địa ngục, cứ thế tuyên án tử hình cho những kẻ này.

Cách đó không xa, họ đặt mấy thùng hàng, theo như lời nói của Kim Thâu thì bọn họ là những người quét đường, chuyên quét sạch đường phố.

Kim Thâu dang tay, ép mấy chiếc xe dừng lại.

"Xuống xe......"

Có một cái đầu vươn ra từ sau của kính.

"Con mẹ mày, muốn chết à, cút?"

Bọn chúng rất bực bội vì bị Kim Thâu cản đường. Bọn chúng đang muốn đi lấy đầu Giang Hải, có người cản đường, chính là chậm trễ việc phát tài của bọn họ.

Kim Thâu hừ một tiếng: "Đường ở đây là do tao mở, cây ở đây là do tao trồng, muốn đi qua thì phải để lại lộ phí.”

Kim Thâu cao giọng nói.

Bọn người trên xe đều hết sức sửng sốt.

Ở cái thời này rồi mà sao vẫn có kẻ hành nghề này chứ?

Tên cầm đầu cường tráng cười lạnh: "Đứa nào đó xuống giải quyết nó đi."

Tên còn lại nói: "Trực tiếp giết chết đi, nhớ phải lấy được đầu."

Chỉ cần là người có liên quan đến Giang Hải thì đầu cũng đáng 1 triệu tệ.

Thằng tóc xanh lè đang chặn xe này, vừa nhìn đã biết là 1 thằng đần, tự dẫn xác đến, sao có thể bỏ qua chứ?

Nhà họ Doãn sẽ trả thù lao trên số đầu người. Nên ai mà biết được thằng tóc xanh này có quan hệ với Giang Hải hay không.

Có 1 triệu tệ tự đưa đến cửa, ai mà lại không lấy chứ.

Có hai người xuống xe, liếm môi, ánh mắt tham lam tiến về phía Kim Thâu.

"Mày đã muốn chết, tao sẽ thành toàn cho mày."

"Cái đầu của mày đáng giá 1 triệu tệ đấy, dùng số tiền này để mua nạng của mày, sau này mày gặp được diêm vương cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.”

Nói xong, một người lấy ra một con dao găm, không hề báo trước mà đâm về phía vị trí tim của Kim Thâu.

"Bịch bịch......"

"Aaaa......"

"Đệt......"

Hai cao thủ vừa xuống xe bị bắn ngược lại giống như những viên đạn, đập vào thân xe.

Kính chắn gió phía trước của chiếc xe bị vỡ vụn, giúp cho hai gã vừa xuống xe lại được trở lại trong cái xe đó.

Đám người trên xe đều vô cùng sửng sốt.

Tình cảnh này quá không đúng rồi.

Đáng lẽ lúc này tên tóc xanh kia phải ôm ngực, ngã xuống mặt đất giãy chết rồi chứ?

Sao người của bọn họ lại bị đánh bật trở về?

Bởi vì vấn đề góc độ nên mấy người trên xe không nhìn rõ Kim Thâu đã ra tay như thế nào.



"Đúng là phế vật, thế mà cũng dám tự xưng là cao thủ."

"Tao khinh!"

Kim Thâu hơi thất vọng.

Giang Hải khoát tay, nhìn Chu Khải.

Giang Hải cũng thất vọng, cao thủ mà nhà họ Doãn phái tới chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao?

Bên trong xe, truyền ra một tiếng hét bực bội.

Lúc này hai tên cầm đầu mới chợt tỉnh.

Người của bọn họ thế mà lại bị một thằng to xác nhưng ngu đần ở thành phố Giang Tư đánh cho bầm dập.

"Lấy đồ chơi ra, xuống chơi chết nó cho tao……”

Gã ta rống giận, rút ra 1 con dao, đá văng cả cửa xe ra, đi về phía Kim Thâu.

Nhưng Chu Khải ở bên cạnh Giang Hải lại bình tĩnh xông tới......

-------------

Nhà họ Doãn, Doãn Canh hít thở khó khăn, sắp không cầm cự được nữa rồi.

Lúc này, nhà họ Doãn treo lên đèn lồng trắng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho hậu sự của Doãn Canh rồi.

Nhưng, Doãn Canh lại mãi không nhắm mắt, ông ta đang đợi, đợi tin tức cái chết của Giang Hải từ thành phố Giang Tư truyền về.

Doãn Canh liều mạng kéo dài hơi tàn.

Nhưng đã ba ngày rồi, mấy cao thủ được phái đi thành phố Giang Tư vẫn không hề có tin tức gì.

Nhà họ Doãn cũng đã liên lạc với những người này, nhưng lại không liên lạc được với bất kỳ ai.

Những người này rời đi từ Danh Quận, nhưng sau khi đến thành phố Giang Tư thì giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Như đá bị ném xuống biển.

Hoàn toàn bặt vô âm tín!

Doãn Canh khó khăn mở miệng, ông ta muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tạo sao tên Giang Hải kia vẫn chưa chết?

Ông ta muốn kiên trì, kiên trì đến khi nghe được tin Giang Hải chết.

"Mày tới làm cái gì?" Ngoài cửa có một tiếng gầm lên.

Ngay sau đó, truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Doãn Thư.

"Cha, con là con gái của cha, cũng là người nhà họ Doãn mà, sao con có thể không tới chứ?”

Doãn Canh gian nan nói ra hai chữ: "Vào...... đi......"

Doãn Thư đi vào, hiên ngang sải bước, chỉ mới mấy ngày không gặp mà trên người cô ta đã có đầy hượng vị phong trần rồi.

Trên mặt không hề có chút bi thương nào, giờ phút này, cô ta cũng không hề có ý giả vờ nữa.

Cô ta đứng ở trước cửa sổ, dùng ánh mắt xem thường nhìn Doãn Canh.

Ngay lúc này cô lóe lên một ý, nhưng rất nhanh cô ta giấu đi.

Cô ta cúi xuống, ghé vào tai Doãn Canh nhẹ giọng nói: "Tất cả những người đi tới thành phố Giang Tư. đều đã chết cả rồi."

"Nếu ông muốn báo thù, thì phải dựa vào cháu thôi.”

"Ông nội, ông cũng biết cháu muốn cái gì mà!"

Sắc mặt Doãn Canh thoắt biến, mặt xám như tro tàn.

"Đều...... đều......"

Đều đã chết?

Môi của Doãn Canh run run, khó khăn nói ra một chữ.

Thực lực của những cao thủ đó Doãn Canh đều rất rõ.

Trước đây nhà họ Doãn cũng giao cho họ vài việc, nhưng chưa từng thất bại bao giờ.

Lúc này, nhiều người như vậy, mà lại chết ở thành phố Giang Tư?

Sao có thể chứ.

Ai có thể làm được như vậy chứ, không một tiếng động mà khiến hơn 20 người bốc hơi khỏi thế gian.

Nếu là thật thì đúng là nhà họ Doãn đã bị tổn thất lớn rồi.

Hơn nữa, họ còn là hơn 20 cao thủ đấy.

Doãn Thư lạnh lùng nói.

"Ông nội hãy nghĩ kỹ đi, nhân lúc ông còn tỉnh táo hãy nghĩ xem, thù của Doãn Bằng, ông có muốn báo hay không.”

"Nhà họ Doãn, trừ cháu ra, không ai có thể giết Giang Hải đâu.”

Hai mắt Doãn Canh trở nên trống rỗng, đồng tử chậm rãi giãn ra.

Tính mạng của ông ta đang như ngàn cân treo sợi tóc.

Ông ta đã gần cái chết lắm rồi.

Ông ta nghĩ tới Doãn Bằng, đứa cháu ngoan của ông ta, nhưng lại chết một cách quá thảm.

Mắt Doãn Canh trở nên ướt át, người chết thì như ngọn đèn tắt.



Doãn Bằng đã chết, tương lai của nhà họ Doãn ở Danh Quận cũng chẳng thể nhờ vào đứa cháu này nữa.

Nếu đã như vậy, Doãn Canh phải thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng của mình.

Ông ta nhất định phải kéo Giang Hải chôn cùng, cả nhà anh ta, chỉ cần là người có quan hệ với Giang Hải, đều phải chôn cùng.

"Vị trí chủ nhà, sẽ là của cháu......"

Giọng của Doãn Canh to hơn, dùng hết sức lực cuối cùng để cho mọi người trong phòng có thể nghe được rõ ràng.

"Vị trí chủ nhà của nhà họ Doãn sẽ truyền cho Doãn Thư......"

Hai mắt Doãn Canh chậm rãi trở nên vô định, nhưng lại mở rất lớn nhìn Doãn Thư.

Cuối cùng cũng khó khăn trút hơi thở cuối cùng, tính mạng của Doãn Canh cũng tới điểm cuối rồi.

Mọi người trong phòng đều nghe được rõ ràng.

Doãn Canh truyền vị trí chủ nhà của nhà họ Doãn cho Doãn Thư.

"Sao cha có thể......"

"Hu hu, cha ơi/ ông ơi, cha/ông tỉnh lại đi......"

Doãn Canh, đã chết!

Nhất thời, trong phòng phát ra tiếng khóc rung trời.

Chỉ có khóe miệng Doãn Thư gợi lên vẻ tươi cười, không có chút bi thương nào.

Đúng như những gì cô ta muốn, cô ta đã chiếm được nhà họ Doãn.

Doãn Thư đứng ở một bên lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị hậu sự!"

"Doãn Thư......" Một người giận dữ quát lên.

"Vừa rồi, cháu đã nói gì với ông ấy? Vì sao sau khi ông ấy nghe cháu nói xong thì qua đời?"

Để Doãn Thư là, chủ nhà, đương nhiên là bọn họ không thể phục?

Doãn Thư nói gì căn bản không quan trọng, quan trọng là... đây là một lý do rất tốt để làm khó cô ta.

"Thế nào? Ông muốn phản đối sao?" Sắc mặt Doãn Thư trầm xuống, cô ta đã đoán trước, chắc chắn sẽ có người phản đối.

"Tôi phản đối thì sao? Nhà họ Doãn sao có thể một đứa con gái chưa đủ lông đủ cánh lãnh đạo chứ?"

"Doãn Thư cháu cũng là người thông minh, chú khuyên cháu tốt nhất là rời khỏi nhà họ Doãn, nếu không thì sẽ chết không có chỗ chôn đấy."

Mặt Doãn Thư không có chút thay đổi, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

"Ông nói xong chưa?"

"Xong rồi thì sao, không lẽ cô còn làm gì được tôi sao? Chẳng lẽ cô còn dám....…..."

Lời còn chưa dứt, chú của Doãn Thư - người có thể cạnh tranh vị trí chủ nhà của nhà họ Doãn, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Doãn Thư, trên mặt là biểu cảm không dám tin.

Lúc này, ngón tay của Doãn Thư đã cắm ngay vào yết hầu của ông ta.

"Tôi dám!"

Doãn Thư rút tay về, đi đến một bên, đưa khăn lau vết máu vẫn chưa khô trên ngón tay.

"Còn có ai phản đối không?"

Người bị Doãn Thư chọc nát yết hầu, lúc này, chậm rãi ngã xuống đất!

Mọi người nhà họ Doãn, trong đó có cả cha của Doãn Thư đều bị dọa cho khiếp sợ.

Cô ta không hề báo trước mà giết chết chú của mình.

Doãn Càn kinh hãi, xông lên nhìn chằm chằm Doãn Thư.

"Mày, cái đứa mất dạy này......"

"Đó là chú ruột của mày đấy...... sao mày có thể......"

"Tao...... Tao...... Tao hôm nay...... phải thanh lý môn hộ......"

Doãn Thư nghiến răng, cười liên hồi.

"Thanh lý môn hộ? Ông thử đến đây đụng vào tôi xem.”

Doãn Càn nhất thời á khẩu, không trả lời được, miệng mở ra rồi lại khép lại, một chữ cũng không nhả ra được.

Ông ta hiểu rất rõ con gái mình, nếu Doãn Càn còn dám nhiều lời, Doãn Thư sẽ không nể tình mà tiễn cả cha ruột của mình đi tây thiên luôn.

"Còn có ai phản đối nữa không?"

"Còn có ai phản đối, thì đứng ra đi!"

Mọi người trong phòng đều lặng ngắt như tờ, đương nhiên là không ai muốn chết rồi.

Doãn Thư đắc ý nói: "Đầu tiên xử lý hậu sự cho ông nội trước."

"Thù của Doãn Bằng, tôi sẽ báo."

"Hãy truyền đi tin tức, nhà họ Doãn treo thưởng, đầu của Giang Hải có giá 100 triệu, ai có thể mang đến đây thì 100 triệu tệ sẽ là của người đó.”

Chỉ có cái giá này mới có thể khiến những cao thủ thật sự ra tay được.

Không bao lâu sau, tin tức này của nhà họ Doãn đã được truyền ra bên ngoài.

Chỉ trong vòng 1 ngày, ở Danh Quận đã xảy ra hai sự kiện lớn.

Doãn Canh đã chết, Doãn Thư kế vị.

Lệnh đã được bạn xuống, không cần biết là ai, chỉ cần có thể giết được Giang Hải, thì đều sẽ được mười tỷ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv