“Em có biết mình đang có gì trong tay không?” Giang Hải nhẹ nhàng hỏi
Cố Uyển Như hơi ngẩn người: “Tay anh chứ còn gì?”
“Là một thế giới rộng lớn!” Giang Hải khẳng định chắc nịch.
Cố Uyển Như cảm thấy bị trêu chọc, mặt ngượng ngùng rút tay về: “Thôi đi!”
Tuy nhiên giọng nói như muỗi kêu, người khác nghe vào giống như người yêu bé nhỏ đang hờn dỗi.
Giang Hải tiếp tục tỏ ra bộ dạng chung thủy, nghiêm túc nói: “Em chính là thế giới của anh…Anh mong mình cũng sẽ là thế giới của em.”
Tim Cố Uyển Như đập nhanh, cảm thấy quá đường đột, cô nhìn anh chăm chú. Giang Hải đến gần Cố Uyển Như muốn nắm tay cô.
“Cạch”
Bỗng nhiên, cửa phòng cứ thế mở tung ra, làm cho Cố Uyển Như giật mình, bước nhanh tránh xa Giang Hải, cứ như vụng trộm bị bắt gặp.
“Tôi…thật ra…tôi…chắc là… ra ngoài chút.” Ngô Mẫn không kịp phản ứng, lúng túng không biết làm sao.
Cố Uyển Như chỉnh chu bản thân, cố gắng tự nhiên nói: “Ngô tổng đừng ngại, mời anh ngồi.”
Giang Hải đang định thân mật một chút để kéo gần khoảng cách với Cố Uyển Như, ai ngờ lại có một con kỳ đà cản mũi nhào tới. Giang Hải tức đến mức muốn đạp cho Ngô Mẫn vài cái.
Ngô Mẫn cười tươi như hoa, nhìn Giang Hải: “Thông tin kia, mọi người xem chưa? Là Phía Tây…”
“Những chuyện đó cứ nói với vợ tôi thôi, tôi chỉ muốn yên ổn ở rể thôi nha.” Giang Hải lại không quan tâm gì, cứ thế làm chuyện riêng của mình.
Thân là một Đế vương thế giới ngầm cần gì quan tâm mấy chuyện tôm tép này, một mảnh đất mà thôi, Giang Hải nháy mắt là có thể sở hữu hàng ngàn mảnh đất như thế.
Chẳng qua là muốn về thành phố Giang Tư nhỏ bé này để ở cùng Cố Uyển Như, mở công ty nho nhỏ kia cũng chỉ để Cố Uyển Như tiêu khiển, cũng coi như thực tập trước khi làm việc lớn hơn.
“Cô đọc tin tức rồi chứ, Cố tổng?” Ngô Mẫn vừa nói vẫn nhìn Giang Hải.
Giang Hải liếc nhìn anh ta, cảm than trong lòng tên này quá ngốc, diễn kịch cũng quá vụng về rồi.
“Đã thấy rồi.” Cố Uyển Như vẫn ngại ngùng chuyện lúc nãy, trong lòng thầm mắng Giang Hải.
Anh cứ làm như người ta không biết công ty này là của anh, còn vờ như không biết để làm gì chứ?
Ngô Mẫn cười tươi nói: “Cơ hội đến rồi, không thể nào bỏ lỡ được.”
Ngô Mẫn không vui sao được, nghe theo Giang Hải, anh ta đã dùng toàn bộ tài lực mua vùng đất phía tây. Vậy mà khi anh ta mua thì giá rẻ mạt, hiện tại thì tăng nhanh chóng.
Nhất là những vùng đất xấu không ai thèm đếm xỉa nay lại có giá cao ngất trời, đừng nói là trúng số nha, trúng số cũng không bằng được việc này đâu.
Cố Uyển Như cười gượng, vẻ mặt vô cùng khó xử: “Ngô tổng đừng trêu tôi chứ, tôi còn không có đủ lực để tham gia đấu gia nữa.”
Tuy đã đăng ký kinh doanh cho tập đoàn Uyển Như, vốn điều lệ cũng nằm trên cả trăm tỷ nhưng với mảnh đất kia thì con số này cũng chẳng là gì.
Ngôn Mẫn cười bí hiểm: “Không! Tôi đang nói đến là sản nghiệp của cả thành phố này.”
Cố Uyển Như bỗng bừng tỉnh, giống như cô đươc khai sáng gì đó, một con đường đầy ánh sáng như hiện ra trước mặt cô. Ngô Mẫn kia quá giỏi, nhìn nhận thật nhanh a.
Đúng là mảnh đất ở phía tây rất đáng giá, nhưng cái giá của nó không phải ai cũng với được, không một ai đủ tiềm lực tài chính có thể bỏ một số tiền lớn như vậy còn là tiền mặt. Chắc chắn họ sẽ cần thế chấp hoặc thanh lý tìa sản để có đủ tiền mặt tham gia đấu thầu.
Cố Uyển Như nhanh chóng cuốn vào việc, bàn luận với Ngô Mẫn.
Khi trời chập tối, Giang Hải gọi vài món ăn ngon ship tới phòng làm việc, mọi người cùng ăn và làm tại phòng. Cho đến khuya, cuối cùng cũng tìm được phương án chung.
Chuyện thu mua tài sản trong thành phố do Tập đoàn Uyển Như phụ trách, một tập đoàn mới sẽ không làm ai chú ý nhiều. Ngô Mẫn sẽ phụ trách vấn đề tài chính, lợi nhuận sẽ chia cho hai bên, Tập đoàn Cố Uyển Như chiếm phần trăm lợi nhuận cao hơn.
Cố Uyển Như nhận ra đây không khác gì là cho không, hoàn toàn có lợi cho Tập đoàn Uyển Như. Cô cũng cảm thấy Ngô Mẫn tuy nói là hợp tác với mình nhưng có lẽ muốn làm lợi cho Giang Hải.
Khi trên đường về nhà, Giang Hải vẫn nắm tay Cố Uyển Như. Cô cũng muốn hỏi quan hệ giữa Giang Hải với Ngô Mẫn, nhưng lại thôi. Vì cô hiểu, hỏi thế nào cũng lại lý so cũ rích là xin con hoặc chữa vô sinh.
Cố Uyển Như cảm giác sự ấm áp, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận, bản thân gần đây có những cảm giác rất lạ.
“Anh nắm tay tôi mãi thế?” Cố Uyển Như ngại ngừng thắc mắc.
“Lúc trước, đã lâu lắm rồi…khi anh còn lênh đênh tên biển, luôn phải đối mặt sự sống và cái chết. Lúc đó, anh chỉ mong có một bàn tay nắm tay mình, chỉ cần cho anh một chút ấm áp, một chút hy vọng…anh chợt nhớ tới hai người…”
Giang Hải nói lấp lửng, anh cũng không nói rõ người anh nhớ là mẹ mình, còn người kia là Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như vô cùng đồng cảm, xúc động trong lòng, vì bản thân cô cũng từng lênh đênh trên biển, cũng từng bị tử thần gọi tên.
Nhưng cô lại không nhớ đã từng cứu mạng một cậu bé, đã từng nhường nắm cơm bẩn của mình cho anh.
“Anh chỉ là một đứa mồ côi.” Giọng Giang Hải thờ ơ, không biểu cảm.
Người mà đáng lẽ anh phải gọi là cha, lại chưa từng có một chút trách nhiệm làm cha, thậm chí người đó còn vô tình tàn nhẫn. Cha sao? Gã họ Bạch đó không xứng!
Cố Uyển Như trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy Giang Hải đã trải qua rất nhiều đau khổ, thiệt thòi. Cô chủ động lật tay nắm lấy tay Giang Hải, cô muốn an ủi anh.
So với Giang Hải, những ủy khuất Cố Uyển Như đã chịu đựng không so được với những cực khổ kia của anh.
Đến nơi, Giang Hải nắm chặt tay Cố Uyển Như xuống xe, cô không hề có cảm giác ngại ngùng nữa, cứ như đã thành thói quen. Nhưng trong mắt hai vợ chồng Lôi Nhân Hào đây là hành động thân mật.
Qua cửa sổ, thấy cảnh tượng kia, Cố Vân Lệ ngạc nhiên: “Hai đứa nó nắm tay, ông xem kìa!”
Lôi Nhân Hào cười hài lòng: “Không cần quá lo lắng! Xem như Uyển Như có một người chồng tốt.”
Cố Vân Lệ nhìn Giang Hải, cảm giác con gái mình có lẽ sẽ có cuộc hôn nhân tốt hơn, còn có hai người cũng chưa đăng ký kết hôn.
Cố Vân Lệ cũng không biết phải nói sao. Nghĩ đi nghĩ lại thì từ khi có Giang Hải, cuộc sống gia đình họ đều thay đổi rồi. Mua nhà, có xe, công việc thuận lợi, bệnh của Lôi Nhân Hào cũng tốt hơn rất nhiều.
Khi có việc gì thì Giang Hải là người đứng ra bảo vệ họ, giúp đỡ cả nhà. Quan trọng hơn, anh ta rất tốt với con gái. Cố Vân Lệ cũng không có gì để chê trách anh ta được.
Con rể tốt như thế, toàn tâm toàn ý như vậy tìm ở đâu ra chứ.
Vào nhà, hai người đã thấy thức ăn chuẩn bị sẵn.
Giang Hải lại bắt đầu ăn, Cố Uyển Như hơi khựng lại: “Anh đã ăn rồi mà?”
Cố Vân Lệ nhìn con gái rồi trách: “Đây là ăn không no rồi. Còn con nữa, phải ăn thêm gì đi.”
“Giang Hải, để mẹ làm nóng đồ ăn.”
Giang Hải đang nhai đồ ăn thì vội vàng: “Không cần đâu ạ, cơm này mẹ nấu rất ngon, con ăn thế này là được.”
Ăn xong, Cố Uyển Như bị Cố Vân Lệ lôi kéo qua một chỗ: “Mẹ thấy cả rồi…hai đứa nắm tay.”
Cố Uyển Như đỏ mặt: “Không, làm gì có ạ.”
Thực sự cô xem đó là thói quen rồi, cũng không thể tránh khỏi ánh mắt cha mẹ.
“Còn chối? Nói thật mẹ biết, đã phát triển tới đâu rồi?”
Cố Uyển Như càng ngượng ngùng, giận dỗi bỏ lên phòng: “Không có, làm gì mà tiến triển.”
Giang Hải ở cùng phòng Cố Uyển Như, lâu ngày sẽ phát triển mà thôi. Cố Vân Lệ nhìn theo bóng dáng con gái, thở dài, bà chỉ mong con gái sẽ hạnh phúc hơn mình.
Tại Biệt thự TMS ở phía đông thành phố Giang Tư.
TMS là khu biệt thự cao cấp nhất ở khu đông thành phố, hai biệt thự này có vị trí khá đặt biệt, đối xứng nhau, lại vô cùng hoa lệ. Ai cũng biết đó là nơi ở của Tần Hạo và Tần Hiên.
Hai anh em Tần Hạo và Tần Hiên đang tái mặt, đuổi người thân chạy lên lầu trốn, còn hai người họ đang đối mặt với một người. Người này quá quen thuộc, chính là Thất Hồn.
Thất Hồn ngang nhiên từ cửa chính đi vào, gặp ai ngăn cản đều giết, không chút do dự. Tần Hiên cảm thấy không thể tin được, Thất Hồn là tên thuộc hạ đắt lực nhất của hắn, hắn đối với Thất Hồn không hề tệ, mà giờ lại bị phản bội.
Tần Hiên có tức mà không nói được, ra tay đấu với Thất Hồn thì hoảng sợ nhận ra bản thân không phải đối thủ của anh ta.
Nói đúng hơn là Tần Hiên không đủ tư cách làm đối thủ của Thất Hồn. Nếu như Thất Hồn không thả cho hắn con đường sống thì chắc hắn đã là cái xác không hồn rồi.
Nhưng điều làm cho hai anh em cảm thấy ghê rợn hơn, chính là hình xăm thiên thần sa đọa, màu đỏ như máu ngay trước ngực. Hiện tại cả thành phố Giang Tư ai cũng biết Thiên thần sa đọa kia, cho nên khi thấy hình này, họ đều hiểu chính người trước mặt giết Hồng Tam Lão và Đan Lục.
Thì ra Thất Hồn chính là Thiên sứ sa đọa.
Trước mặt Tần Hiên là chứng cứ phạm tội của hắn.
“Giết tôi đi. Hay muốn làm gì cũng được, nhưng đừng hại tới gia đình tôi, không cần động tới anh tôi.” Tần Hiền gằn từng chữ, hai mắt đỏ au, tỏ ra bất khuất không sợ chết.
“Tôi thích, tính cách rất tốt!” Giang Hải từ từ bước tới.
Tần Hạo sợ hãi, co rụt người: “Anh…chính anh…”
Giang Hải ngồi xuống trên ghế sô pha: “Không tin nổi sao?”
Tần Hạo không phải người nhát gan, anh ta chỉ là người cẩn thận mà thôi. Nhưng lại bị ép tới nước cận kề cái chết, Tần Hạo vô cùng tức giận.
“Tôi làm theo ý anh cả rồi, tại sao lại cứ dồn chết tôi chứ?”
Tần Hạo biết, với thực lực Giang Hải muốn giết người sẽ giết dễ dàng, còn nhổ cỏ tận gốc. Một nhà già trẻ trên dưới sẽ bị diệt.
Giang Hải lạnh lùng: “Ai làm thì người đó chịu. Ép buộc mua bán mại dâm, động tay động chân cạnh tranh không lành mạnh…oan sao?”
Tần Hạo nhíu mày: “Anh là ai?”
Thất Hồn lạnh băng: “Không có tư cách biết!”
Giang Hải cười: “Nhưng tôi cho hai người được chọn. Hoặc sống, hoặc chết!”
“Sống! Phải làm sao?” Tần Hạo không do dự.
Chỉ cần sống, cái gì cũng có hy vọng. Tần Hạo là người thông minh, tất nhiên không thể chết.
Giang Hải vẫn giữ nụ cười: “Các anh có thể làm cho tôi.”
“Anh cần gì?” Tần Hiên hỏi
Giang Hải cứ thế rời đi, nhanh như cơn gió, cứ như chưa bao giờ xuất hiện. Những chuyện còn lại do Thất hồn xử lý, bao gồm cả giải thích.
Quay lại biệt thự, cửa phòng không khóa.
Cố Uyển Như thấy anh về cũng chỉ mặc kệ ngủ tiếp, cô cố dặn mình không thèm quan tâm anh.
Giang Hải nhẹ giọng gọi: “Vợ…ơi…”
Cố Uyển Như vẫn im lặng, Giang Hải như năn nỉ: “Anh muốn ngủ trên giường được không? Nền nhà…lạnh quá…”
Buổi sáng,
Giang Hải vẫn được được đánh chén no nê.
Theo thói quen, Giang Hải muốn nắm tay Cố Uyển Như, lại bị cô rút tay.
Cố Uyển Như giận dỗi chất vấn: “Anh đi đâu mà trễ thế?”
Hiển nhiên là hỏi chuyện tối qua.
“Anh khó ngủ, nên đi lanh quanh.”
Cố Uyển Như tỏ vẻ không tin, lý do quá qua loa.
Anh lái xe đi, lại còn đi công viên?
Cô dường như quen được Giang Hải bên cạnh, anh đi để lại cô một mình, cảm giác bất an, vô cùng khó chịu. Khi xuống xe, Giang Hải lại nắm chặt tay Cố Uyển Như.
Còn chưa kịp vào công ty thì Cố Uyển Như vô cùng bất ngờ khi gặp một người.
“Cố Nhân?”
Hắn chính là cháu đích tôn của Cố Tùng, con trai của Cố Hạo Dân, đang làm cho công ty chinh nhánh ở thành phố Giang Thanh, nghe đồn đang yêu đương cùng một cô gái, là con của một tài phiệt.
Cố Nhân nhìn Cố uyển Như, lại thấy hai người nắm tay, hắn ta cười khinh bỉ: “Nghe nói em gái kết hôn rồi?”
Giọng nói vẫn chứa đựng sự khinh bỉ, Cố Uyển Như có tình cảm với đứa con rể nghèo hèn này. Trong đầu hắn ta lại nghĩ Cố Uyển Như lại là đồ bỏ, không có tiền đồ.
“Hình như không liên quan gì thì phải?” Cố Uyển Như lạnh lùng đáp.
Cho dù cô và Giang Hải có gì đi nữa, cũng không thể xóa đi được chuyện chính Cố gia ép cô lấy chồng. Cố Uyển Như không hề muốn gặp người của Cố gia.
“Không có gì thì tôi cần làm việc.” Cố Uyển Như nở nụ cười cứng ngắt muốn giữ lịch sự bỏ đi.
“Có thể mời anh lên văn phòng bàn chuyện chứ?” Cố Nhân vẫn nở nụ cười thờ ơ.
“Có chuyện? Nói luôn đi!”
Nhìn thấy hai người vẫn nắm tay, Cố Nhân lại ra vẻ cao cao tại thượng: “Đây là em rể sao? Đúng là có khí chất khác lạ nha. Lái xe cũng rất tốt.”
"Nghe nói lái xe cũng rất chuyên nghiệp."