Cố Thiết Huy âm thầm vui vẻ trong lòng, không quên dặn dò: “Hai người tranh thủ đi, nhanh có con là tốt nhất.”
“Tuy cậu là con rể Cố gia, nhưng cuộc sống hôn nhân không tránh được mâu thuẫn, vợ chồng tự giải quyết là tốt rồi.”
Lời nói kia cũng có thể nghe ra được ẩn ý xấu xa, đồng nghĩa với việc nếu Giang Hải muốn làm gì hay đối xử với Cố Uyển Như thế nào thì Cố gia cũng không can thiệp.
Thuận lợi kén rể, anh em Cố gia như mở cờ trong bụng, có thể loại bỏ cái gai trong lòng mình thì còn gì bằng, Cố Uyển Như chắc chắn thảm hại.
Tổ chức tiệc cưới gì đó sao?
Cố gia không muốn chi bất kỳ đồng nào cho Cố Uyển Như .
Bỗng nhiên Giang Hải cười ẩn ý: “Nói vậy, hiện tại chúng ta đã có thể gọi là có quan hệ thân thích rồi đúng không?”
"Đúng rồi, đương nhiên là đúng rồi!"
“Có phải cậu đang rất hạnh phúc không?”
Cố Thiết Huy nói, những người Cố gia vô cùng vui vẻ, cứ như đây thực sự là một hỷ sự khó có.
Lý do có sự việc này còn không phải vài ngày trước Cố Hiển tình cờ biết được di ngôn không rõ ràng của Cố Tùng. Sau đó lại cho người điều tra, mấy người Cố gia đều lo sợ. Nếu không phải do Cố Tùng mắc bệnh lạ, có khi đã để Cố Uyển Như làm chủ tịch cũng nên.
Chỉ sợ, Cố Uyển Như sau khi được thừa kế gia tài thì mấy người Cố gia bọn họ còn chưa biết sẽ được nhận phần thừa kế bao nhiêu đâu.
Bọn họ suy đoán, có lẽ Cố Tùng đã liên hệ được người kia, mà người nọ địa vị cao không nói được, nếu không tại sao lại vội vàng nâng đỡ Cố Uyển Như?
Hiện tại họ yên tâm rồi, dù vị kia có đến thì Cố Uyển Như cũng đã kết hôn, còn có Cố Tùng có chết họ cũng không còn lo lắng gì. Chồng của Cố Uyển Như lại là một tên vô dụng, không có cơ hội xoay người, trước hay sau Cố Uyển Như cũng sẽ rời tập đoàn.
Kết quả này là điều mà mấy người Cố gia hài lòng nhất.
“Nếu vậy thì tôi nghĩ Cố Uyển Như không cần làm ở Cố thị nữa.”
Một câu nói của Giang Hải khiến Cố Uyển Như trợn mắt không dám tin, những người khác cũng quá bất ngờ không biết nói gì.
Cố Hiển nhanh chóng lấy lại tinh thần, cảm thấy kén Giang Hải làm rể là đúng đắn. Ông ta đã sớm muốn đuổi Cố Uyển Như khỏi Cố gia, giờ có Giang Hải nói thế, vậy thì Cố Uyển Như xem như từ bỏ thân phận là người nhà Cố gia rồi
“Giang Hải, anh đừng quá đáng!” Cố Uyển Như tức giận.
Chi tiêu cả nhà dựa vào cô, nếu không đi làm thì cô phải làm sao, cái nhà này lấy gì chống đỡ, chưa kể thuốc của ba cô nữa.
Bọn người nhà họ Cố vô cùng hài lòng, âm thầm nghĩ sẽ thưởng cho Giang Hải.
“Anh lớn, em thấy hợp lý, nhiều năm nay Cố Uyển Như đã vì Cố gia tận tâm, giờ lấy chồng cũng nên cho con bé nghỉ ngơi chăm chồng.”
“Đúng! Chưa kể hai đứa còn có cuộc sống riêng, làm cậu chúng ta phải thông cảm.”
Đám người Cố gia trăm miệng một lời, ai cũng mong ngóng Cố Uyển Như nhanh chóng rời đi. Nhưng Cố Uyển Như lại không đồng ý, định nối gì thì Giang Hải nháy mắt nói nhỏ với cô.
“Hợp đồng!”
Cố Như Uyển cảm thấy Giang Hải lại xuất hiện một chút giảo hoạt, Giang Hải bình thường rất thật thà, hôm nay lại như trở thành người khác.
Mấy người Cố gia cũng nhìn nhau như hiểu ý. Cố Hiển vô cùng vui vẻ: “Uyển Như, cậu vui quá nên quên mất phải có tiền mừng. Thế này đi, chờ con có tin vui cậu sẽ mừng con hẳn một triệu, chắc đủ chứ?”
Cố Hạo Dân cũng ra vẻ nói theo: “Cậu nữa, dù có không ở với Cố gia con cũng không cần lo lắng mưu sinh nha.”
Tin vui? Tin vui kiểu gì chứ? Cố Hiển keo kiệt ki bo thế nào ai chả biết, còn nói miệng như thế, sợ là chờ đợi
mòn mỏi đi.
Rõ ràng là muốn Cố Uyển Như ra đi càng nhanh càng tốt. Chỉ là lời nói thì đừng nói một triệu, mười tỷ cũng được, chỉ nói ai làm không được chứ.
Giang Hải khẽ mỉm cưởi, bọn người Cố gia rất thích mạnh miệng. Còn Cố Uyển Như nhìn Giang Hải, cảm thấy khó hiểu, vì sao anh lại biết trước chuyện này? Sao lại chuẩn bị hợp đồng?
Cố gắng đề ép nghi ngờ, Cố Uyển Như lấy ra bản hợp đồng: “Cháu muốn rời khỏi công ty, cổ phần cháu cũng không cần, chỉ cần mọi người ký vào hợp đồng này là đủ.”
“Ra riêng?” Anh em Cố Hiển nhìn hợp đồng trước mặt, khó hiểu nhìn Cố Uyển Như.
Thì ra nó đã có chuẩn bị sao?
Cố Hiển cười nhạo, Cố Uyển Như cũng coi như biết điều, đỡ phiền toái hơn nhiều.
Cố Uyển Như căng thẳng nhìn Cố Hiển, nếu bị lộ, thì mọi công sức đổ song đổ biển cả.
Cô hơi run: "Cháu sẽ từ bỏ mọi quyền kế thừa đối với Cố gia, tự mình kinh doanh một công ty riêng. Công ty không dùng tài nguyên của tập đoàn Cố thị, cũng không cần đưa tiền về công ty mẹ."
"Cố gia cũng không có tổn thất. Cháu sẽ tự làm mọi thứ một mình!”
Tập đoàn Cố thị là tập đoàn kiến trúc, muốn có được công trình không chỉ cần có tư chất, càng cần có mối quan hệ và tài chính. Nếu quả thật như vậy, Cố Uyển Như đang muốn ôm mộng rồi chết đói thôi.
Mọi người Cố gia đều cho rằng, không có Cố gia thì Cố Uyển Như không là gì cả. Dứt khoát ký hợp đồng một cách nhanh chóng. Cố Uyển Như dường như ngừng thở, sợ họ phát hiện hợp đồng kia có vấn đề.
Cô không rõ Giang Hải sao lại có thể biết mà chuẩn bị trước bản hợp đồng này, nhưng anh rõ ràng lợi dụng sự nóng vội của người Cố gia để họ ký tên mà không xem kỹ hợp đồng.
Chuyện tốt như vậy, Cố Hiển đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi. Nhìn lướt qua điều khoản chủ yếu mấy lần rồi nhanh chóng ký tên.
Chỉ cần ký một chữ là có thể đá bay Cố Uyển Như, cớ sao không làm.
Hết thảy đều kết thúc, mấy người rời đi. Bốn anh em nhà họ Cố lập tức mở một chai rượu đỏ chúc mừng.
Chỉ có Cố Thụy Long là còn hơi hoài nghi, cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
"Con bé này, đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu."
Cố Hiển cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nhanh chóng thông báo đi, lập tức chuyển công ty chi nhánh thứ 5 sang tên Cố Uyển Như , nhớ kỹ, đừng để lại thứ đáng giá nào cả."
"Chỉ là một vỏ rỗng ruột, khoản mua bán này quá là hời."
"Việc này may mà có anh cả, nếu không chúng ta bị bán đi vẫn còn giúp người ta kiếm tiền."
"Cha thật kỳ lạ. Sao di chúc lại không nói qua chúng ta chứ?"
Cố Hạo Dân tự đắc nói: "Hôm nay đúng là ngày vui mà. Nhổ được cái gai, liên hệ được đối tác bên Hàn. Thật tốt."
"Chúng ta nên ăn mừng chứ..."
Trước khi đi, Cố Uyên Như vào phòng thăm ông ngoại, mùi hôi xộc vào mũi, khiến người ta thấy buồn nôn. Một ông cụ gầy yếu nằm đó, da bọc xương, các y tá đang vệ sinh cho ông cụ.
Mới vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi hôi làm người khác buồn nôn.
Cố Uyên Như cầm tay Cố Tùng. Cô biết chỉ có ngoại là đối tốt với mình, cả Cổ gia chỉ có ngoại chống đỡ cô.
Giang Hải đi đến bên cạnh, bắt mạch cho ông, động tác nhanh chóng rút tay về. Sắc mặt cổ quái, nói thầm: “Ồ, ra vậy.”
Anh cố gắng truyền chút năng lượng vào người ông, nhưng có vẻ không khả quan.
Thầm nghĩ: "Tôi chỉ có thể giúp ông tới đây thôi. Có thể khỏe lên được không còn phải xem hi vọng sống của ông mạnh đến thế nào nữa."
Giang Hải biết Cố Tùng không phải bị bệnh, mà là bị hãm hại, dùng bí pháp che tâm mạch. Thủ đoạn này tuy không tính là cao minh nhưng lại rất hiệu quả, cứ thế này, không đến vài ngày Cố Tùng sẽ âm thầm chết đi.
Vừa ra khỏi biệt thự đã gặp Cố Hữu, hắn ta bĩu môi mỉa mai: "Ồ em họ đây sao? Nghe nói em kén rể, anh đây phải vội vã trở về chúc phúc cho em đây."
"Mẹ kén rể, con cũng kén rể, đều là những thằng con rể vô dụng. Đúng nồi nào vung đó nha, ha ha..."
Cố Vân Lệ vốn nhu nhược, con cháu Cố gia ai cũng cũng không tôn trọng bà. Cháu ruột cũng không coi bà ra gì.
Giang Hải nhíu mày, nhìn Cố Hữu ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh giống như đang nhìn một người chết.
Cố Hiển có con khi tuổi đã lúc xế chiều, nên Cố Hữu được cưng chiều tới hỏng người. Hắn ăn chơi qua đường với tất cả các loại phụ nữ, cả Cố Uyển Như hắn cũng dòm ngó, quả là heo chó không bằng.
Chuyện Cố Hữu quấy rối Cố Uyển Như , Giang Hải nghe nhiều lần rồi, nhưung chưa gặp hắn ta lần nào, thứ hai không muốn bại lộ thân phận quá sớm, nếu không Cố Hữu đã chết lâu rồi.
Hôm nay, Cố Uyển Như xem như không còn là người Cố gia, Giang Hải cũng không có gì phải băn khoăn, nợ mới thù cũ cùng tính luôn một lượt.
"Mẹ, chúng ta đi." Cố Uyển Như kéo Cố Vân Lệ, căn vốn không muốn để ý tới Cố Hữu .
Trước kia, vì cha nên Cố Uyển Như nhẫn nhịn. Hôm nay đã rời khỏi Cố gia, cần gì phải cho ai sắc mặt tốt làm gì.
"Đợi đã." Cố Hữu đứng ở trước mặt Cố Uyển Như, cười dâm đãng nói nhỏ: "Chuyện lần trước anh nói, em họ suy nghĩ thế nào rồi? Chương thiếu luôn nhớ thương em đó."
"Haizz, không phải chỉ là chuyện dùng vốn tự có thôi sao? Cùng sung sướng thì cần gì giả đứng đắn, dè dặt gì chứ. Em không cần làm bộ."
Cố Uyển Như nổi giận, cô cắn chặt răng.
Cố Hữu đúng là không bằng cầm thú, trước đó thì động chân động tay với Cố Uyển Như, không thành công lại bắt đầu đẩy cô cho người khác.
Cố Uyển Như giận đến đỏ mặt, cắn răng nói: "Anh đúng là đồ vô sỉ."
"Anh có lòng tốt mà, chẳng lẽ em muốn dựa vào một tên lái xe vô dụng nuôi mình sao?"
Cố Hữu cười xấu xa: "Huống chi ngủ với ai mà chẳng phải là ngủ? Chẳng nhẽ em thích tên lái xe này sao? Anh cũng là lái xe, cũng lái rất vững đó."
Cố Hữu dùng ánh mắt dâm tà nhìn Cố Uyển Như : "Nếu ngại đi tìm anh Chương thiếu, em tìm anh cũng được nha. Yên tâm, anh không để em đói."
"Nếu như anh và Chương thiếu cùng nhau... Đến lúc đó em lại thoải mái quá ấy chứ, ha ha..."
"Cố Hữu ! Sao... sao cháu có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ?" Cố Vân Lệ tức đến run người, Cố Hữu là cháu ruột của bà, vậy mà lại nói ra những lời vô sỉ như vậy.
"Ấy, sao cô lại nói thế, chẳng qua là cháu thấy mọi người nghèo quá nên nghĩ cách giúp thôi mà?"
"Cũng chỉ thời gian này là có thể bán được giá tốt thôi. Đợi em ấy lớn tuổi hơn rồi, cho dù cho không cũng chẳng ai thèm ấy."