Nói xong, Trác Địch nhảy lên đánh về phía Giang Hải.
Trong tay anh ta cũng xuất hiện một con đao ngắn.
Lưỡi đao sáng lòe lòe, trông vô cùng sắc bén.
Đây là một thanh nhuyễn đao, lưỡi đao uốn éo qua lại như rắn độc.
Mà Giang Hải đứng ở tại chỗ vẫn ung dung rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Ánh sáng trong đáy mắt anh vụt tắt, nụ cười cũng biến mất, chỉ còn sót lại sự lạnh lẽo như địa ngục.
Hình ảnh Trác Địch lao tới nhanh chóng phóng đại trong mắt anh.
Trác Địch cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ chăm chăm muốn giết người.
Từ trước đến nay anh ta luôn cuồng bạo khát máu, càng không có kiên nhẫn, mấy năm này chỉ cần có người đụng vào người của anh ta, không cần biết đối phương là ai, giết là được.
Máu tươi nhuốm tay anh ta càng đỏ, tiếng tăm của Trác Địch cũng càng ngày càng vang xa.
Đã rất lâu rồi không ai có thể làm cho anh ta tức giận. Cũng rất lâu rồi không ai dám đánh đàn em của anh ta, càng đừng nói đến việc đánh cho tàn phế.
Lần này anh ta cực kỳ tức giận.
"Quá chậm." Giang Hải phà ra một hơi khói, giọng nói âm trầm.
"Xem ra..."
"Mày rất thích giết người thường."
"Mà tao..."
"Lại không giống... tao thích giết, súc sinh!"
Vừa dứt lời, Giang Hải di chuyển.
Lưỡi đao sắc bén đâm về phía đầu anh.
Giang Hải khinh thường lui nửa bước, nhìn như có vẻ rất chậm nhưng hành động chỉ trong chớp mắt.
Anh nâng tay bắt được cổ tay của Trác Địch, nhìn như vô lực lại vững vàng giữ chặt.
Dưới chân anh lại di chuyển, nghiêng người bước lên một bước, sau đó trở tay bẻ cổ tay của Trác Địch sang một bên, tiếp theo lại bẻ trở về.
Đao ngắn đâm vào thẳng ngực của Trác Địch, nhưng anh đa tránh không đâm vào chỗ hiểm.
Giang Hải sẽ không để cho tên súc sinh tội ác ngập trời này chết dễ dàng được, như vậy quá hời cho anh ta.
Trác Địch sững sờ ngay tại chỗ, đồng tử kịch liệt co rút lại.
"Sao... sao có thể..."
Giang Hải nói: "Có phải mày thấy rõ mỗi một động tác của tao?"
"Rõ ràng là có thể rất dễ dàng tránh thoát, nhưng mà không kịp làm gì cả?"
Đúng vậy, Trác Địch toát mồ hôi lạnh, thật sự giống như Giang Hải nói.
Đây... đây rốt cuộc là ai?
Rõ ràng là rất yếu, nhưng người bị thương nặng lại là anh ta.
Rõ ràng có thể tránh được, nhưng đao của Trác Địch lại đâm vào cơ thể anh ta.
Máu tươi đầm đìa, Trác Địch biết lần này mình đụng phải đá rồi.
Hơn nữa e rằng anh ta sẽ phải bỏ mạng tại thành phố Giang Tư.
Đột nhiên Trác Địch trừng lớn hai mắt nhìn thẳng vào Giang Hải.
Anh ta nghĩ đến câu nói kia, nếu có người dám đến thành phố Giang Tư gây chuyện Giang Hải sẽ đào sẵn mộ cho kẻ đó ở phía nam thành phố.
Trác Địch cắn chặt răng, không cam lòng nắm chặt hai nắm đấm, anh ta không thể nào đánh không lại.
"Rốt cuộc mày là ai?"
"Tao?"
Giang Hải nhếch miệng cười, Trác Địch cảm thấy nụ cười kia rất vô cùng đáng sợ.
"Mày nhìn cách phát âm của tao này..."
"Tao là người mà mày vĩnh viễn không có được... chính là cha mày!"
Trác Địch giận dữ, có thể chết nhưng không thể chịu nhục.
"Mày muốn chết!"
Giang Hải lại nói: "Chấp nhận đi, đây là ngày cuối cùng trong sinh mệnh của mày."
"Tao sẽ cho mày thấy rõ sự đáng sợ của thế giới này."
Trác Địch đột nhiên dậm chân, mặt đất như rung lên, anh ta nắm chặt hai nắm đấm lại, mạnh mẽ dứt khoát đấm về phía mặt của Giang Hải.
Trác Địch biết thời gian của mình không nhiều lắm, cơ hội ra tay của anh ta cũng không còn nhiều.
Cho nên anh ta hạ quyết tâm, không chịu thua, liều mạng đối đầu với Giang Hải.
Cả người anh ta to cao hơn Giang Hải nên cánh tay của anh ta cũng dài hơn Giang Hải.
Nếu như có thể làm Giang Hải bị thương cũng rất có giá trị.
Nếu thắng hiểm anh ta chắc chắn sẽ bẻ từng khúc xương của Giang Hải ra, nhưng vẫn giữ lại mạng cho Giang Hải. Khiến cho Giang Hải sống không bằng chết.
Đây là kết cục của việc làm nhục anh ta.
Nhưng Giang Hải nào cho anh ta cơ hội này.
Với thực lực chênh lệch rõ ràng như vây, âm mưu quỷ kế cũng chỉ là trò cười.
Đột nhiên Trác Địch phát hiện có một lực lượng mạnh mẽ hơn đang quét đến, chỉ trong nháy mắt, nắm tay nhìn như yếu ớt của Giang Hải đã chạm vào hai nắm đấm của anh ta.
Nắm đấm của Giang Hải nhìn như qua loa hời hợt nhưng lại như sóng cuộn gió gào.
Trác Địch cảm thấy mình như đấm vào vách núi, con ngươi của anh ta đột nhiên co rụt lại, tiếp theo chợt nghe tiếng xương cốt gãy nát.
Bén nhọn, chói tai làm cho người khác cắn chặt răng.
Một đấm của Giang Hải.
Nhìn như thong thả nhưng lại rất nhanh.
Giờ khắc này, Trác Địch đã hiểu được. Không phải anh ta có thể thấy rõ động tác của Giang Hải, thứ mà anh ta nhìn thấy đều là ảo ảnh.
Giang Hải là cao thủ.
Hơn nữa còn là cao thủ mà đời này anh ta không nên trêu vào nhất.
"Răng rắc..."
Bốn nắm đấm vừa chạm vào nhau, sức mạnh của Giang Hải như xuyên thấu cơ thể của Trác Địch
Tay của anh ta lập tức máu thịt lẫn lộn giống như một bãi bùn.
Sau đó bởi vì phản lực, Trác Địch bay ngược ra ngoài. Sự kinh ngạc trên mặt đã sắp biến thành kinh hãi.
Trác Địch ngã trên mặt đất cảm thấy hít thở không thông, tiếp theo anh ta kịch liệt ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.
Hai tay của anh ta đã bị phế, cũng không biết đã bị gãy thành bao nhiêu khúc, nằm dài trên đất đã mất sức phản kháng.
Hai người giao thủ chỉ mất hơn mười giây.
Ngay lúc Trác Địch nhảy dựng lên, đàn em của anh ta và những cao thủ của Hoắc Yến Hoa đều nghĩ Giang Hải xong rồi, anh sẽ biến thành một cái xác nhanh thôi.
Uy danh của Trác Địch không chỉ vang xa ở Đông Nam, mà cả thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông cũng đều biết đến.
Tên Giang Hải không biết trời cao đất dày này, chỉ cần một chiêu của Trác Địch nhất định có thể lấy mạng của anh ta.
Mọi người còn đang ảo tưởng sau khi bắt được Giang Hải sẽ xâu xé thành phố Giang Tư như thế nào.
"Bịch..."
Nhưng...
Lúc Trác Địch bay ngược ra ngoài, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.
Thấy người nằm trên mặt đất là Trác Địch, mọi người đều hít sâu một hơi.
"Sao... sao có thể..."
Uy danh của Trác Địch cũng không phải do thổi phồng mà có, anh ta tuyệt đối là phái thực lực.
Sao có thể chỉ ra một chiêu, nói vài câu vô nghĩa đã bay ra ngoài rồi?
"Đại ca..."
"Đại ca..."
Mấy thanh niên áo trắng nhìn thấy Trác Địch đã bị phế, đột nhiên nổi điên.
Vài người gầm lên xông về phía Giang Hải, một bộ phận khác chạy đến chỗ Trác Địch.
Trác Địch lại phun ra một ngụm máu tươi, thì thào: "Sao có thể... nhanh như vậy..."
"Bịch bịch bịch..."
Những âm thanh trầm đục vang lên, mấy người xông về phía Giang Hải đều bay ngược ra ngoài.
"Đi, đi mau..."
"Quay về..."
"Trở về nói cho..."
Nhưng Trác Địch có nói gì cũng không quan trọng nữa.
Mấy thanh niên áo trắng bên cạnh anh ta đều bị Giang Hải đánh bay, ngã xuống đất kêu rên.
Lúc này Trác Địch đã không còn ý chí chiến đấu nữa, trên mặt anh ta chỉ còn nỗi sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Giang Hải bước lên, khoanh tay nhìn xuống.
"Mày có từng nghĩ tới, những người mày từng giết cũng sợ hãi khi đối diện với cái chết như vậy không?"
Trác Địch có nghĩ tới, chẳng qua anh ta rất hưởng thụ cảm giác đó.
Anh ta thích nhìn những người đó bị anh ta dẫm nát dưới chân thống khổ kêu rên, anh ta thích nhìn từ trên cao xuống, trở thành chúa tể của người khác.
Giang Hải nhấc chân lên nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của Trác Địch.
"Mày tên gì?"
Trác Địch run rẩy dữ dội, gian nan nói: "Tao là Trác Địch ở Đông Nam, tốt nhất mày nên thả..."
"A..."
Anh ta đau đớn kêu lên, Giang Hải đạp nát xương bánh chè của Trác Địch, chân của anh ta vĩnh viễn bị phế.
"Trả lời đúng câu hỏi là được rồi, ai cho mày giành lời."
Giang Hải lại hỏi: "Chúng ta có từng có thù oán?"
"Không có... tao chỉ muốn....."
"A..."
Giang Hải lại đạp nát xương bánh chè còn lại của anh ta.
Người của Trác Địch cũng đang nằm trên mặt đất mất sức chiến đấu.
Mà người của Hoắc Yến Hoa đang phát run, nơm nớp lo sợ.
Giang Hải giống như ác ma bò lên từ địa ngục, khủng bố đến mức khiến kẻ khác hít thở không thông.
Giang Hải nhìn thoáng qua bọn họ, có mấy người nhịn không được tè ra quần.
Lúc này không biết ai hô một câu: "Chạy..."
Những cao thủ do Hoắc Yến Hoa chọn ra quay đầu vội vàng chạy ra phía ngoài.
Nhưng mới vừa chạy ra được vài người, bọn họ lập tức dừng lại.
Trước mặt bọn họ là một nhóm thanh niên đứng nghiêm chỉnh.
Nhóm người Kim Thâu khoảng một trăm người đang canh giữ ở bên ngoài.
"Bịch bịch... bịch bịch..."
"Anh Giang, chúng tôi không phải là người, chúng tôi không nên tới thành phố Giang Tư..."
"Chúng tôi không muốn đến..."
"Van xin anh Giang, tha chúng tôi lần này đi."
"Về sau chúng tôi không dám nữa."
"Anh Giang..."
Mấy con kiến này Giang Hải cũng không thèm liếc mắt một cái. Bọn họ chỉ là cây cỏ đầu tường, vì mạng sống mà dập đầu với ai cũng được.
Có lẽ không lâu trước đó bọn họ dập đầu với Hoắc Yến Hoa. Mà hiện giờ lại quỳ xuống trước mặt mình.
Giang Hải lạnh nhạt nói: "Tất cả đều phế đi, đuổi về thành phố Giang Thanh."
"Phí chuyên chở, phí chăm sóc, không thể ít được, hiểu chưa?"
"Dạ!"
Kim Thâu cười dữ tợn, lạnh lùng rút dao găm ra.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Giang Hải ngẩng đầu nhìn lên: "Bảo bọn họ kêu nhỏ một chút..."
Ảnh hưởng Cố Uyển Như ăn cơm, hoặc để cho Cố Uyển Như nhìn thấy một màn ở đại sảnh, những người này đều phải chết.
"Có nghe thấy không, ai hô lên một tiếng, chết!" Một người bị dọa choáng váng, điên cuồng gọi bậy, Kim Thâu bước lên không chút do dự đâm người kia hai dao.
Anh ta lau vết máu trên mặt: "Còn người nào muốn kêu không?"
Thấy vậy mọi người điên cuồng nuốt nước bọt.
Đều câm như hến.
Hầu kết của bọn họ lăn lộn, đứng im như bị đóng đinh không thể động đậy, hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Đến lúc này bọn họ mới biết được Giang Hải còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với Hoắc Yến Hoa, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Trác Địch đáng sợ như thế nào những người này không thật sự cảm nhận được, nhưng đó là cao thủ do Hoắc Yến Hoa mời đến, anh ta là một trong những nhân vật truyền kỳ của Đông Nam.
Lại bị Giang Hải dễ dàng phế đi. Nằm trên mặt đất giống như một con chó chết.
Cả người Trác Địch bắt đầu run rẩy, đối mặt tử vong anh ta vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy Giang Hải đến gần, Trác Địch trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nói: "Mày... mày muốn làm gì?"
"Tao muốn làm cái gì, chẳng lẽ mày không biết?" Giang Hải cười ha ha: "Đừng sợ, chết đối với mày mà nói có lẽ là một sự giải thoát, mày thấy sao?"
Nếu là người khác, Giang Hải khinh thường lấy mạng của kẻ đó.
Nhưng Trác Địch này phải chết.
Mùi máu tươi trên người anh ta quá nồng đậm, khó tưởng tượng được người này đã khát máu như thế nào.
Tuổi của Trác Địch còn nhỏ, dường như còn nhỏ hơn Giang Hải, chẳng lẽ anh ta vừa sinh ra đã giết người sao?
"Không, mày không thể giết tao, giết tao mày sẽ xui xẻo."
"Xui xẻo?" Giang Hải gãi cằm, có vẻ có hứng thú nhìn Trác Địch.
"Nói nghe xem, tao sẽ xui xẻo như thế nào. Đã rất lâu rồi tao chưa xui xẻo."
Thấy Giang Hải đứng càng gần, Trác Địch hoảng sợ trườn về phía sau, nhưng tay chân của anh ta đã toàn bộ bị phế, vừa động một chút sẽ đau đớn đến tận xương tủy.
"Sư phụ tao là Trác Tiêu, nếu mày đụng đến tao, sư phụ tao nhất định sẽ giết mày."
Giang Hải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ bên khóe mắt Trác Địch, một tên súc sinh giết người như ngóe lại bị dọa khóc khi đối diện với cái chết.
"Nếu tao thả mày, tao sẽ không sao à?"
Giang Hải châm biếm.
Trác Địch gật đầu như giã tỏi: "Thả tao, tao tuyệt đối sẽ không đến tìm mày nữa."
Thấy Giang Hải thờ ơ, Trác Địch nói: "Tao cho mày tiền, mày muốn bao nhiêu tiền cũng được. Tao có rất nhiều tiền, nếu không đủ, tao có thể đi tìm sư phụ mượn, tao còn có rất nhiều bạn bè, bọn họ cũng đồng ý cho tao mượn..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Giang Hải đã giáng xuống một cái tát.
Bóp một tiếng, Trác Địch bị tát lệch mặt qua một bên.
"Trác Tiêu?" Giang Hải lắc đầu: "Thứ chó này tao không quen."
Cúi đầu nhìn thời gian, anh lắc đầu nói với Kim Thâu: “Gửi tro cốt của người này trở về!"
"À đúng rồi, đưa cho Trác Tiêu."
"Lập tức cho người xử lý sạch sẽ nơi này."
"Làm chậm trễ tôi ăn cơm cùng vợ, tội ác tày trời!"