Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 131: Sao Lại Thế



"Biết bọn tao đến đây làm gì không?" Giọng điệu của Tần Hiên giống Lão Hồ, nhếch lông mày, ý muốn anh ta tự nói ra.

Tần Hiên nanh nói: "Con mẹ nó, hỏi mày đấy? Ông đây tới đây làm gì?"

"Đang chờ bọn tôi." Cho dù là đứa ngu thì lúc này Lão Hồ cũng rồi, đây chính là một cái bẫy, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.

Mà, lúc bọn họ tới, còn mơ giành được địa bàn ở thành phố Giang Tư nữa chứ.

Đầu kêu ong ong, lúc này Lão Hồ cũng không hiểu được, bản thân làm sao có thể dễ dàng bị Giang Hải bóp cổ như vậy.

Tần Hiên hỏi: "Vậy anh cảm thấy bao nhiêu tiền cho một người là thích hợp?"

"Năm... Năm triệu?" Lão Hồ mở miệng nói mà tự bản thân mình cũng thấy ngượng miệng.

"Bốp..."

Một bạt tai bất ngờ giáng xuống, Tần Hiên không chút do dự đánh tới.

Lão Hồ có thể tránh, nhưng, Giang Hải đứng ở một bên, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo. Truyện Nữ Cường

Chỉ cần anh ta dám phản kháng, tuyệt đối sẽ mang đến hậu qủa càng nghiêm trọng.

Vì lẽ đó, Lão Hồ, chỉ có thể nhịn.

Tần Hiên xoa xoa tay, thật là con mẹ nó thoải mái quá.

Trước đây thì chỉ ức hiếp được người yếu hơn mình, ngày hôm nay thì ngược lại, người bị mình đánh là một nhân vật còn trâu bò hơn mình.

Cảm giác này, trước nay chưa từng có.

Phía sau Tần Hiên, Kim Thâu bước vài bước tiến lên phía trước.

"Bốp..."

Tần Hiên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Kim Thâu đã xoa tay, cười khà khà xấu xa: "Ôi chao, khoan nãy nói chứ, cảm giác này đúng là quá đã."

"Cút đi." Tần Hiên tức giận gào lên.

Kim Thâu này, thật sự là càng ngày càng không biết lớn biết nhỏ rồi, ông đây đang vui vẻ, tên nhóc này lại nhảy vào hùa theo làm mất cả hứng.

Đám người của thành phố Giang Thanh, lập tức rụt cổ lại.

Đôi mắt chuột của Lão Hồ trợn to như sắp vỡ ra, vô cùng nhục nhã.

Tần Hiên lạnh lùng nói: "Nói lại một lần nữa xem, bao nhiêu tiền?"

Lão Hồ há hốc miệng, nhưng một câu nói không dám nói.

Nói ít thì sẽ bị đánh, bị đành lại không dám phản kháng.

Nói nhiều cũng chưa chắc Tần Hiên đã chịu.

Đây là hai vấn đề nan giải.

Tóm lấy Lão Hồ, kéo về phía cái hố đất gần đó.

"Nhìn đi, cái hố này đào sẵn cho mày đấy, anh cũng đừng quá cảm kích. Công đào một cái hố, năm triệu không nhiều lắm đâu?"

Lão Hồ chỉ biết gật đầu.

Tần Hiên lại nói: "Lại nhìn những cái này đi, biết ông đây cất công chuẩn bị cho mày bao nhiêu tiền không?"

Lão Hồ cả người cứng đờ, nào dám gật đầu.

Nếu không nhỡ Tần Hiên đòi một đổi một, ở đây có bao nhiêu tiền vàng mã đổi sang tiền thật thì Lão Hồ không bằng đập đầu mà chết luôn đi cho rồi.

Giang Hải cau mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung, mưa càng lúc càng nặng hạt, xem ra chuyện này cũng không giải quyết nhanh chóng được rồi.

"Đừng lôi thôi nữa."

Tần Hiên lập tức nghe lời, học theo cách nói của Lão Hồ: "Tất cả đều trong tầm khống chế..."

Vung tay, lại cho Lão Hồ mấy cái bạt tai, lúc này Tần Hiên mới thỏa mãn.

Anh ta lười biếng nói: "Một người, 10 triệu, có nhiều lắm không?"

"Tôi không phải là đang thương lượng với anh, cho một câu trả lời chắc chắn có được không hử?"

Nghiêng đầu lại, ra hiệu với đám người Kim Thâu một tiếng, cả đám đồng loạt rút dao găm ra.

Lão Hồ nhận thua, ngoan ngoãn quẹt thẻ trả 100 tỷ, lông mày cũng không nhíu một cái.

Tần Hiên nuốt ngụm nước bọt, thật muốn đánh bản thân hai cái bạt tai.

Lão già này, có tiền như vậy sao?

Haizzz, thế thì xem ra đã đòi hơi ít rồi.

Người của Lão Hồ, lúc này mới tiến lên phía trước, cùng nhau tụ lại một chỗ, những người này có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Ánh mắt hướng đến Báo Gấm.

Báo Gấm cũng rất bất ngờ khi Lão Hồ có nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ sẽ đến lượt mình, anh ta chậm rãi cúi đầu xuống.

Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra một sự quyết tuyệt.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu không có tiền, thì phải lấy mạng.

Giang Hải cười gằn: "Muốn chết, không dễ như vậy."

Nhún mũi chân, một giây sau, đá Báo Gấm bay ra ngoài, mắt cá chân chảy máu.

Dẫm lên bắp chân của Báo Gấm, Giang Hải chắp tay mà đứng.

Báo Gấm rất muốn phản kháng, nhưng khi thật sự đối mặt với Giang Hải anh ta mới biết, cái gọi là phản kháng, chẳng qua chỉ là suy nghĩ mà thôi, tốc độ của Giang Hải đã vượt qua phạm vi hiểu biết của anh ta.

Tần Hiên di chuyển, là người đầu tiên xông lên.

Kim Thâu cũng không can tâm bị rớt lại phía sau, gào thét giống như sói hoang đói bụng.

Gãy chân, nhưng vẫn có tinh lực dồi dào.

Hai người Tần Hiên và Kim Thâu, đè anh ta xuống điên cuồng đánh một trận.

Đánh mười mấy cái vào miệng, răng cũng rơi mất mấy cái, cả khuôn mặt sưng phù, mắt cũng sưng húp.

Cả người Báo Gấm run rẩy, thân thể co rúm lại.

Anh ta của bây giờ, không thể nói ra được một câu nào.

Đám người Tần Hiên, chính là ác ma chọn người mà cắn.

"Mẹ kiếp, ông đây liều mạng với chúng mày." Một tên đàn em của Báo Gấm gào thét.

Lập tức, hai mươi mấy người xông lên, định liều mạng.

Tần Hiên ngồi dậy, phủi phủi bùn trên người, ánh mắt tàn nhẫn.

Kim Thâu, mặt lộ rõ vẻ hung dữ.

Chưa tới mười người, đối mặt với hai mươi mấy tên “cao thủ” có kinh nghiệm, nhưng vô cùng hưng phấn.

Đặc biệt là Kim Thâu, ngay ở trước mặt Giang Hải, cần phải biểu hiện cho thật tốt, để thể hiện thành quả khắc khổ luyện tập của bản thân

Anh ta vừa ước ao vừa đố kỵ, trong vài người này, chỉ có một mình Tần Hiên là được Thất Hồn huấn luyện riêng.

Kim Thâu, cũng muốn trở thành cao thủ. Muốn được coi trọng, chỉ có tập luyện thật tốt, bản thân mới càng trở nên càng mạnh mẽ hơn.

"Oành..."

"A..."

Kim Thâu xông lên đầu tiên, mỗi cú đấm là hạ được một người.

Đánh rất hăng mái gà, không hề nương tay chút nào.

Ngay cả dao găm trong tay cũng ném qua một bên, từng cú đấm thấu thịt, hung ác vô biên.

Kim Thâu nhanh, Tần Hiên càng nhanh hơn.

Bất kể là sức mạnh hay là sự nhanh nhẹn, đã tiếp cận giới hạn của con người.

"A..."

"Mẹ ơi..."

"Chân của tôi..."

"Cứu mạng..."

“Đại ca, em sai rồi..."

Tình hình trong nháy mắt đã thay đổi, trước mọi người vẫn còn đang huyên náo, lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

Nằm vật xuống mặt đất, cả người Báo Gấm dính đầy bùn, anh ta vô hồn nhìn tất cả, trơ mắt nhìn anh em của mình bị quật ngã tàn bạo.

Các loại âm thanh hòa vào nhau, làm lạnh cả người.

Tiếng kêu bi thảm, tiếng xương gãy...

Người cuối cùng, còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm như cái búa lớn đánh vào mặt, bay ra ngoài, rơi mất mấy cái răng...

Không tới hai phút, cuộc chiến đấu đã kết thúc.

Hơn hai mươi người lăn trong bùn đất, than khóc đau khổ.

Giang Hải chậm rãi châm một điếu thuốc, quay đầu lại liếc nhìn ba mươi mấy hố đất.

Thế là mất công đào rồi.

Báo Gấm chỉ còn hơi thở yếu ớt, đôi mắt trống rỗng.

Tần Hiên đi tới gần, ở trên cao nhìn xuống, một chân đạp xuống ngực của Báo Gấm: "Thành phố Giang Tư, chơi vui không?"

Báo Gấm vẫn cắn răng, không nói tiếng nào.

"Bọn mày... bọn mày xong rồi..."

Có một người cực kì phẫn nộ nói: "Chúng mày đây là đang chống lại toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông."

Câu nói này không sai, đội ngũ cao thủ này, tập hợp quyền lực toàn tỉnh, chỉ cần là những thế lực chịu nể mặt Lôi đại ca, hay thế lực cũng muốn đến thành phố Giang Tư phân chia miếng bánh này, đều cho đàn em tâm đắc đến.

Những cao thủ này, đều là hội tụ từ các thế lực khác nhau tới.

Kim Thâu tiến lên, mạnh mẽ đá một phát.

Người vừa nói chuyện kia, cằm trật khớp, mũi cũng lệch qua một bên.

"Móe, nói nhảm nhiều quá."

Giọng của Tần Hiên lạnh như băng nói: "Nói đi, định dùng bao nhiêu tiền mua mạng?"

"Có vẻ anh không hài lòng với cái giá 10 triệu tôi nói thì phải?."

Giọng Báo Gấm khàn, khó nhọc nói: "Giết tôi đi!"

"Cái gì?" Tần Hiên tưởng là mình nghe lầm.

Trong các thế lực ngầm, thật sự có rất ít người kiên cường thế này, biết xem xét thời thế mới là vương đạo.

Dù sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Làm gì có đại lão nào mà không phải người giấu tài, từng chút một làm thế lực phát triển lớn mạnh?

"Anh em, lên lột sạch mấy đứa này ra đi."

Tần Hiên chỉ đạo hai đàn em.

"Anh Hiên, lẽ nào anh muốn..." Hai tên đàn em sởn hết da gà, trước đây không phát hiện ra Anh Hiên có thiên hướng giới tính 3D mà ta.

"Bố..."

Tần Hiên trực tiếp tát cho tên đàn em này một cái.

"Mày cmn nghĩ cái gì thế? Tao là bảo mày tìm điện thoại di động, gọi cho ông chủ anh ta."

Giang Hải ném tàn thuốc đi, lạnh nhạt nói: "Không cần đâu."

"Cắt đứt gân chân, cho bọn họ cút về thành phố Giang Thanh đi."

Lời nói của Giang Hải, chính là thánh chỉ.

Đám người Kim Thâu không chút do dự, cực kỳ hung tàn cắt đứt toàn bộ gân chân của hai mươi mấy người kia.

Giang Hải muốn tiền, tuy đám người Báo Gấm làm rất nhiều việc xấu, nhưng Giang Hải cũng không định giết bọn họ, bẩn tay.

Gọi điện thoại cho Lôi đại ca, bảo anh ta lấy tiền chuộc người?

Tuyệt đối không thể.

Giang Hải cũng đã nhìn ra được, ngững người này là từ các thế lực khác nhau tụ tập tới.

Lôi đại ca chỉ mong sao Giang Hải tiễn toàn bộ những người này đến chơi với Phật tổ ấy chứ, cứ như vậy, chẳng khác nào Giang Hải tuyên chiến với toàn bộ thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông.

Nhưng mà Giang Hải cũng không hề sợ, cắt đứt gân chân của bọn họ, để bọn họ dùng sự thống khổ cả phần đời còn lại để hối lỗi cho những việc sai trái đã làm.

Giống như tuyên chiến.

Người của Lão Hồ, nhìn hai mươi mấy người lăn lộn kêu rên kia, tâm can phát run.

Nhìn Giang Hải giống như nhìn thấy ác ma. Cứ như là phụ mẫu tái sinh của Lão Hồ vậy.

Báo Gấm cũng không rên lấy một tiếng, mạnh mẽ cắn răng.

Giang Hải lặng lẽ nói: "Giữ cho các người một mạng, trở lại nói với Lôi đại ca của mấy người, anh ta cho người đến mà tôi không trả lễ thì lại mất lịch sự, tôi sẽ tự mình sang thăm."

Báo Gấm run rẩy, thở một cái thật dài, nhưng vẫn không nói một lời như cũ.

Giang Hải biết, đây là một người không nói nhiều lời nhưng rất ngoan độc.

Người như vậy, nếu giữ lại, chỉ làm cho bản thân thêm phiền phức.

Huống chi, Lôi đại ca ba lần bảy lượt bám lấy làm phiền mình, cũng đã đến lúc đáp lễ một chút rồi.

Tần Hiên vỗ vỗ vào mặt Lão Hồ, nhưng anh ta dùng lực tay mạnh hơn nhiều so với lúc trước đối phương vỗ mặt anh ta, kêu bôm bốp.

"Mấy đứa mày lái xe, đưa bọn họ về thành phố Giang Thanh. Nhất định phải khiến cho bọn họ chuyển lời nhé."

"Cứ nói, ít ngày nữa anh Giang sẽ đi thành phố Giang Thanh tìm anh ta tâm sự."

"Tao, Tần Hiên, cũng sẽ không buông tha cho lão già kia đâu."

Kim Thâu cũng xông lên trước, cho một bạt tai: "Đến lúc đó, ông nội mày tao cũng sẽ đi, bảo Lôi đại ca nhà mày rửa sạch sẽ cái cổ rồi quỳ xuống gọi ông nội, nếu làm ông đây vui vẻ sẽ tha cho một mạng."

Giang Hải bất đắc dĩ lắc đầu, hai người tranh đua tinh tướng, thật là hết nói nổi.

Giang Hải có thể nhìn ra được, Kim Thâu hi vọng được cho phép, cũng muốn được giống như Tần Hiên, được Thất Hồn huấn luyện riêng.

Nhưng, Kim Thâu không được.

Không phải không đủ trung thành, mà là không có tư chất để tu luyện, gân cốt không được, không phải người hợp với con đường tu luyện.

Giống như một người đàn ông, đã bị vô sinh thì dù có nỗ lực như thế nào, cũng không sinh được con.

Hai mươi mấy người, người nào người nấy máu tươi chảy ra như mưa.

Lão Hồ với đám đàn em khiêng Báo Gấm lên xe, vội vã chạy đi.

Bọn họ không dám ở lại thành phố Giang Tư, đi tới bệnh viện của thành phố Hải Hà.

Cho đến lúc này, Lôi đại ca ở thành phố Giang Thanh đang chờ tin tức tốt mới nhận được tin dữ.

Báo Gấm bị cắt gân chân, cho dù có nối liền được, sau này cũng có thể sẽ biến thành người thọt.

Lôi đại ca giận dữ, nhưng, rất nhanh.

Bên trong một trang viên ở thành phố Giang Thanh, lại vang lên tiếng cười lớn điên cuồng của Lôi đại ca.

Giang Hải, đây là đang tìm đường chết, hơn nữa là chết chắc.

Hai mươi mấy cao thủ, không có người nào là đàn em của anh ta.

Bây giờ, bị đánh ra như vậy, không cần Lôi đại ca đứng ra làm gì, những người kia há có thể ngậm bồ hòn không tìm Giang Hải báo thù?

Lôi đại ca mãi mới ngừng cười được, nhìn về phía quân sư quạt mo: "Tiểu Phương, việc này, cậu thấy thế nào."

Quân sư quạt mo cau mày nêu ý kiến: "Anh Lôi, việc này tất có chút kỳ lạ..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv