Dẫu sao Cố Thượng là đi ở rể, ở Ung gia không hề có địa vị.
May mà Ung Tiểu Ni thích anh ta, sủng ái anh ta, Cố Thượng muốn chăm sóc Cố Hạo Dân Ung gia cũng tính là ra tiền ra lực.
Nhưng Ung Tiểu Ni đối với Cố Hạo Dân không quá khiêm nhường.
Hai đã người kết hôn rồi, Ung Tiểu Ni đừng nói tới đổi thành gọi cha, kể cả gọi là chú cũng không hề gọi.
Lần này dẫn theo Cố Hạo Dân đến, chẳng qua muốn chơi bài tình thân mà thôi.
Giang Hải và Cố Uyển Như đẩy cửa mà vào.
Gặp mặt Ung Tiểu Ni, mỉm cười lịch sự hỏi thăm.
Sau đó Cố Uyển Như nhìn Cố Thượng, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Cố Hạo Dân.
“Cậu hai…. không ngờ cậu cũng đến, gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ?”
Chỉ là hỏi thăm cơ bản, Cố Hạo Dân gật đầu nhẹ tính là đáp lại.
Nhưng ánh mắt của ông ta lại lộ ra thù hằn.
Đứng trên góc độ của Cố Hạo Dân mà nghĩ, Cố gia ngày hôm nay đi đến bước này, có thể nói nhà tan cửa nát. Cố Uyển Như có tránh nhiệm không thể chối đẩy.
Đương nhiên là Cố Uyển Như không cảm thấy bản thân có chỗ nào làm không đúng, mà Giang Hải càng cho rằng Cố gia là gieo gió gặt bão.
“Cô Sài, không biết hôm nay đến tập toàn Uyển Như là việc công hay việc tư?”
“Là việc công cũng là việc tư.” Ung Tiểu Ni mỉm cười, đôi mắt híp lại, gần như muốn giấu vào đường thịt ngang núi non trập trùng trong khuôn mặt muốn tìm mà tìm không thấy được.
Lúc này, sắc mặt Cố Thượng vô cùng khó coi, dè dặt chăm chú nhìn Ung Tiểu Ni.
Mặc dù Cố gia vốn là gia đình giàu có, nhưng so sánh với Ung gia ở thành phố Giang Thanh thì có lẽ chệnh lệnh không chỉ là một ít, Cố Thượng cũng được tính cưới vào hào môn.
Thật sự ứng với câu nói đó, bước vào hào môn sâu như biển.
Cố Thượng vốn còn nghĩ sau khi kết hôn rồi ở Ung gia có thể có chút địa vị, không ngờ rằng, ngoại trừ khi trên giường thì được ở trên, còn khi khác luôn luôn bị Ung gia chèn ép.
Bây giờ, ngay cả tiền thuốc men của Cố Hạo Dân đều phải chìa tay thấp kém mà đòi.
Thỉnh thoảng, Ung Tiểu Ni còn nể nang một tí.
Anh ta xuất thân là cậu chủ củaCố gia, vậy mà phải chịu thấp kém nhường này, có chút không chịu nổi cục tức này.
Nhưng lúc này, Cố Thượng không có lựa chọn, hai cha con họ có thể nói là hai bàn tay trắng.
Ung Tiểu Ni ung dung thản nhiên, xoay đầu dùng mắt ra hiệu cho Cố Thượng.
Cố Thượng lập tức cùng cười nói: “Uyển Như, bây giờ em đang sống hạnh phúc thế này thật làm người ta cảm thấy vui vẻ an tâm.”
Sau đó lại nhìn Giang Hải, yếu ớt gọi một tiếng em rể.
Giang Hải không có biểu hiện, mặt lạnh không hồi đáp.
Thần sắc Cố Uyển Như có chút động, cũng nhìn Giang Hải, cảm thấy hạnh phúc.
Cố Thượng tranh thủ thời cơ, mỉm cười nói: “Nói đến đây thì thật có lỗi, khi anh và Thái Vân kết hôn vì sợ em bận không có thời gian nên cũng không mời em tới tham gia.”
Cố Uyển Như chậm rãi nói với Thúy Họa: “Đi giúp tôi chuẩn bị bao lì xì, cho nhiều tiền vào.”
Cái này là chuẩn bị theo phần tiền quà mừng, suy cho cùng hai người cũng là có quan hệ anh em họ.
Nhưng mà một bao lì xì có thể chứa bao nhiêu tiền.
Ung Tiểu Ni cười: “Cái đó không cần đâu, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo.”
Ung Tiểu Ni dẫn cha con Cố Thượng cùng đến, là đang đánh vào tình thân, Cố Uyển Như quả thật không thể đuổi người đi được.
Nhìn thời gian không còn sớm nữa, dự tính đặt nhà hàng để tiếp đãi khách, cũng coi như là làm hết sức mình.
Chẳng qua, Ung Tiểu Ni lại vội nói chính sự.
Cô ta đến không phải để nói chuyện thân tình.
“Không cần phiền phức vậy, chúng ta nói chuyện hợp tác đi.”
“Cái gì?”
“Hợp tác?”
Cố Uyển Như sững sờ, giọng điệu này chuyển biến có chút nhanh.
Lúc trước Ung gia làm đủ loại làm khó dễ, mánh khóe khác nhau.
Bây giờ, tập đoàn Uyển Như tự xây dựng kênh phân phối, với lượng vốn khổng lồ đã đập xuống.
Thời điểm này nói chuyện hợp tác, đúng là quá khôi hài.
“Cô nhìn xem, chúng ta đã là người thân rồi, đương nhiên cả nhà cùng nhau kiếm tiền.” Ung Tiểu Ni nói: “Bên tôi có kênh phân phối hoàn thiện nhất tỉnh, bên cô có sản phẩm chất lượng cao giá thành thấp, chúng ta mà hợp tác há không phải cả hai đều có lợi?”
Cố Uyển Như vốn định quả đoán từ chối, Giang Hải cười hỏi: “Vậy xin hỏi, cô muốn hợp tác thế nào?”
Ung Tiểu Ni nói: “Tôi muốn độc quyền tiêu thụ tất cả mọi sản phẩm của tập đoàn Uyển Như.”
Cố Uyển Như cười, thật không hiểu nổi, Ung gia lấy tự tin ở đâu ra.
“Cái này là không thể.”
Ung Tiểu Ni lại không hề vội vàng, lại nói: “Uyển Như, cô đừng vội từ chối. Nếu như Ung gia chỉ muốn mười phần trăm lợi nhuận hoặc là thấp hơn thì cô nghĩ sao?”
“Tập đoàn Uyển Như lấy chín mươi phần trăm lợi nhuận của kênh phân phối, mà còn tiền phân phối không cần tốn một đồng chi phí.”
Phòng họp lập tức rơi vào im lặng, cái này quả là miếng bánh từ trên rớt xuống. Ung gia làm như vậy, chính là đang làm áo cưới cho tập đoàn Uyển Như.
Nhưng chuyện này có đơn giản như vậy không?
“Chín mươi phần trăm lợi nhuận, đều cho tập đoàn Uyển Như, thật sao?” Sắc mặt Cố Uyển Như trở nên nghiêm túc.
Chuyện này đối với tập đoàn Uyển Như mà nói là đại sự.
“Đương nhiên là thật.” Ung Tiểu Ni tự tin dựng thẳng bộ ngực to mập.
Giang Hải cười khẩy, Cố Thượng thật là có phúc, người phụ nữ này, nằm xuống một cái đã như là ghế sofa, mềm mại, nằm lên đó chỉ sợ mắc kẹt trong khe thịt.
“Có thể, chi tiết hợp tác tôi sẽ cho người bàn bạc với mọi người.” Hiểu rõ đối phương đang lừa mình, Cố Uyển Như vẫn đồng ý.
Ung Tiểu Ni rất hài lòng với câu trả lời của Cố Uyển Như, vừa cười vừa nói: “Đã như vậy, chúng ta ký trước một hợp đồng ngắn hạn đi, nửa năm, cũng để tập đoàn Uyển Như thấy được thực lực của nhà họ Sài.”
Nghe đến thời hạn, Giang Hải lập tức nhíu mày lại.
Thì ra là hợp tác như thế này, Ung Tiểu Ni, có phải nghĩ tập đoàn Uyển Như quá ngu rồi không.
Nhìn như là một việc trăm lợi vô hại. Thực ra, Ung gia đang đào một cái hố lớn cho tập đoàn Uyển Như.
Chuyển nhượng thương mại độc quyền cho nhà họ Sài, như vậy những kênh phân phối trước kia mà tập đoàn Uyển Như tự xây dựng tất nhiên là vô ích, cũng là lãng phí tiền.
Nếu như nửa năm sau Ung gia không gia hạn hợp đồng, nâng cao yêu cầu thì sao?
Ung Tiểu Ni này, thật sự là đã đáng giá thấp cô ta rồi.
Đương nhiên là Cố Uyển Như cũng hiểu ra, đến lúc này cũng đủ thấy rõ dã tâm của Ung Tiểu Ni.
Chẳng qua là mượn danh nghĩa hợp tác, muốn đánh đổ tập đoàn Uyển Như cuối cùng đạt được mục đích nuốt chửng nó mới là thật.
Cũng không sợ no chết.
Cố Uyển Như nói: “Tôi nghĩ lại rồi, hay là thôi đi, tập đoàn Uyển Như hoàn toàn có năng lực tự mình xây dựng kênh bán hàng riêng.”
“Không phiền cô Sài bận tâm nữa.”
Cố Thượng có chút nôn nóng, nói chen vào: “Uyển Như, chúng ta là người một nhà, cái này đối với tập đoàn Uyển Như cũng không có tổn thất….”
Cố Hạo Dân ngồi nghiêng trên xe lăn gần như không giấu được ánh mắt tà ác.
Theo sau mơ hồ nói: “Uyển Như, cậu là người nhìn thấy con trưởng thành, hợp tác cùng Ung gia đi, cũng phải nể tình cậu chút chứ?”
“Phải biết là không có chúng ta thu xếp, con cũng không có thể gả cho tiểu Giang…”
Không nhắc đến cái này còn tốt, nhắc đến làm Cố Uyển Như còn căm phẫn hơn.
Mặc dù bây giờ cô và Giang Hải cảm tình ngày càng nồng nhiệt, nhưng điều này không có nghĩa là không tính toán việc trước kia họ tự chọn người ở rể cho mình.
Gả cho Giang Hải chẳng qua là đánh bừa mà trúng mà thôi.
Anh emCố gia, còn có người tốt?
Cố Uyển Như mặt tái nhợt kéo cánh tay của Giang Hải ôm vào trong lòng rất hạnh phúc nói: “Tôi và Giang Hải rất hạnh phúc, nhưng không cần cảm kích ai cả. Cái này là do mệnh của con tốt!”
“Ngược lại tôi hận các người. Dùng cha mẹ của tôi uy hiếp tôi, đây là việc mà một con người nên làm sao?”
Ông trời đang luôn nhìn, gieo nhân nào gặp quả nấy.
Nếu không phải có một nắm cơm thiu của Cố Uyển Như, cũng không có Giang Hải của ngày hôm nay.
Nhân quả của tất cả mọi thứ đều không liên quan đếnCố gia.
Cố Thượng nổi giận nói: “Uyển Như, cô dám nói chuyện với cha tôi như thế hả? Nói thế nào ông ấy cũng là cậu ruột của cô.”
“Già mà không nên nết thì chẳng khác nào kẻ dở hơi.” Giang Hải lạnh đạm nói: “Chúng tôi nói chuyện với người như thế chẳng lẽ còn cần dùng kính ngữ sao?”
Cố Thượng nghe vậy lại càng thêm nổi giận, lạnh lùng nói: “Họ Giang kia, mày là đến ở rể nhà Cố Uyển Như, ở chỗ này không có chỗ cho mày nói chuyện?”
Mũi của Ung Tiểu Ni tức muốn lệch đi.
Không ngờ, chỉ mấy câu nói không hợp ý đã làm cho bầu không khí biết thành thế này.
Ung gia chỉ có một đứa con gái là Ung Tiểu Ni, từ nhỏ đã bị Ung gia bồi dưỡng làm kinh doanh.
Khi kinh doanh, hòa khí sinh tài.
Khi đàm phán làm ăn, cho dù nổi lên lòng giết người cũng không thể trở mặt.
Một khi trở mặt, không còn có chỗ để có thể lương thượng nữa.
Ở điểm này Ung Tiểu Ni biết rõ ràng hơn bất kì ai.
Trong lòng bực mình thất vọng với bản thân, sao lại chọn trúng đồ vô dụng như Cố Thượng cơ chứ. Lần này đến là Ung gia muốn hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
Lời nói mạnh mẽ có thể tìm lại được một ít thể diện, nhưng vấn đề hợp tác lại không có khả năng nữa.
Cố Thượng đúng là đồ ngốc, làm sao anh ta có thể nhìn thấu được bước đi này của Ung Tiểu Ni.
Chỉ cần tập đoàn Uyển Như đồng ý nhượng quyền tiêu thụ cho nhà họ Sài, không đến nửa năm thì có thể cản trở tập đoàn Uyển Như, sau nửa năm Ung gia sẽ bắt chẹt được một loạt các kênh buôn bán của tập đoàn Uyển Như, không có nhà họ Sài, tập đoàn Uyển Như một món hàng cũng đừng mong bán được.
Việc này đối với một tập đoàn lớn mà nói, là vô cùng khủng bố.
Đến lúc đó, nhẹ thì mua cổ phần kênh bán hàng chiếm phần lớn cổ phần, nặng thì để tập đoàn Uyển Như chịu thiệt hại nặng rồi quay ngược lại cần xin Ung gia thu mua tập đoàn Uyển Như, cũng có khả năng này.
Nhưng chỉ với mấy câu nói của Cố Thượng, làm cho bầu không khí vốn miễn cưỡng hòa thuận biến thành gương tuốt vỏ, nỏ giương dây.
“Chát….”
Ngay trước mặt tất cả mọi người, Ung Tiểu Ni vung tay tát cho Cố Thượng một bạt tai.
“Tôi bảo anh nói chuyện rồi sao?”
“Cô Cố, thực sự ngại quá, Cố Thượng nói chuyện tùy tiện, anh ta không đại diện cho nhà họ Sài.”
“Tiểu Vân…” Nhìn con của mình bị đánh, Cố Hạo Dân toàn thân run rẩy, kích động đến muốn đứng dậy.
“Im lặng, không có Ung gia của tôi, sợ rằng tiền thuốc men của ông cũng không có đâu?”
“Đồ ăn hại, chẳng được cái việc gì, chỉ biết phá hoại.”
Cố Thượng bưng mặt, anh ta không ngờ, Ung Tiểu Ni lại đánh mình.
“Thái Vân, em…. em lại dám đánh anh?” Cố Thượng vô cùng giận dữ, quãng thời gian này chịu đựng tất cả áp bức và lăng nhục cùng nhau bùng bổ.
Ung Tiểu Ni không có sắc đẹp quốc sắc thiên hương, Cố Thượng cưới cô ta còn không phải là vì gia sản của Ung gia sao?
Hi vọng có một ngày chiếm lấy nó.
Anh ta làm sao biết được ở rể nhà người khác lại không hề dễ dàng như vậy. Đối với Ung gia mà nói, chẳng qua là nuôi một con chó.
Với lại Ung Tiểu Ni cũng không phải là người phụ nữ trong sạch, chỉ là thích Cố Thượng nhất trong rất nhiều đàn ông mà thôi.
Giang Hải cũng là ở rể, trái lại thắng được trái tim của Cố Uyển Như, ngay cả tất cả cổ phần của tập đoàn Uyển Như cũng là của một mình Cố Uyển Như. Cố Thượng cho rằng bản thân cũng có thể?
Không có so sánh thì không có tổn thương, Cố Thượng điên rồi, tưởng như muốn mất lý trí.
“Đánh anh là còn nhẹ đó.” Ung Tiểu Ni bực bội.
Trong kinh doanh, Ung Tiểu Ni không cần đến Cố Thượng giúp đỡ.
Lần này đưa cha con họ đến, chính là muốn dùng tình thân làm bàn đạp mà thôi.
Không ngờ, chính họ lại làm hỏng việc.
“Về thành phố Giang Thanh, anh ngoan ngoãn chút cho tôi, nếu không tiền thuốc men của cha anh tự bản thân đi làm việc mà kiếm. Ung gia không nuôi người nhàn rỗi.”
“Càng không nuôi người tàn tật sống dở chết dở.”
Cố Thượng nóng nảy, đôi mắt đều đỏ lên.
Ngay trước mặt người ngoài lại bị vợ của mình đánh, vô cùng nhục nhã, tôn nghiêm của đàn ông vỡ tan tành.
Anh ta rất tức giận hốc mắt như sắp vỡ ra, trừng mắt nhìn Ung Tiểu Ni.