Một hồi lâu, Huyền Bảo Khang sợ hãi rụt rè tiến lên, giúp Bạch Hiệu gỡ cái túi trùm trên đầu xuống.
Đỉnh đầu Bạch Hiệu rướm máu, đã bị đánh thành đầu heo.
"Anh Bạch, anh không sao chứ?"
Đỡ Bạch Hiệu đứng dậy, vừa đứng vững, Huyền Bảo Khang đã phải ăn một cái bạt tai.
Anh ta bụm mặt, không thể tin nổi nhìn Bạch Hiệu.
Bạch Hiệu gào rú lên: "Tao bị người ta đánh, mày mù à mà không đến giúp đỡ?"
Huyền Bảo Khang suýt nữa thì bật khóc, nhiều người như vậy, tôi hỗ trợ kiểu gì? Có mà lên cho họ đánh thì có.
Còn nữa, người của anh đánh anh, liên quan gì đến tôi.
"Cút! Mày cút ngay..."
Hai mắt Bạch Hiệu đỏ thẫm, cuồng loạn.
Huyền Bảo Khang nào dám dong dài, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Ra khỏi biệt thự, Huyền Bảo Khang mới kịp phản ứng lại.
Không đúng, ý của Bạch Hiệu không phải tạm thời rời đi, mà là không quan tâm Huyền gia nữa.
Như vậy những thứ đắt đỏ mình tặng, vợ của mình bị anh ta chơi...
Thành ra chơi không rồi?
Vốn là đưa vợ cho Diệp Kinh Lạc chơi, kết quả Diệp gia xong đời.
Sau lại đem Nhạc Thuần tặng cho Bạch Hiệu, còn chơi ngay trước mặt mình nữa.
Bây giờ, Bạch Hiệu bị đánh lại giận chó đánh mèo lên người Huyền Bảo Khang.
Huyền Bảo Khang đột nhiên phát hiện, phàm là người đối đầu cùng Giang Hải, không một ai có kết cục tốt.
Giang Hải, đến cùng là người nào?
Anh ta không hề hay biết gì về Giang Hải.
Huyền gia, thật sự muốn chống đối đến cùng với Giang Hải sao?
Rất nhiều chuyện, tuy Huyền Bảo Khang không biết chi tiết, nhưng anh ta hiểu rõ Huyền Thanh.
Tám phần là thằng ranh này mưu đồ làm loạn. Vì đứa em trai không nên thân mà kết thù với Giang Hải, đến cùng là có đáng giá hay không?
Chẳng có lẽ... Là Nhạc Thuần có độc? Ai dính đến cô ta là kẻ đó đen đủi?
Trước là mình làm cô ta có bầu, kết quả Huyền gia cũng bắt đầu đen đủi.
Tiếp theo là Diệp Kinh Lạc, sau đó là Bạch Hiệu.
Huyền Bảo Khang rất tự nhiên nghĩ, hồng nhan họa thủy!
Sau khi đánh Bạch Hiệu một trận, đám người cầm gậy gộc còn dính máu trở về báo cáo.
Giang Hải rất giữ chữ tín tín, cũng không khó xử bọn họ.
Tần Hiên nói: "Bây giờ thì cút khỏi thành phố Giang Tư cho tôi, từ nay về sau không được bước vào đây nửa bước."
Cả đám gật đầu như giã tỏi, chạy trối chết như điên.
Mà trong nội tâm Giang Hải cũng không thấy thoải mái lắm.
Vẫn là quá đề cao Bạch Hiệu rồi, anh không ngờ, Bạch Hiệu sẽ mặc kệ đàn em của mình.
Tổn thấy của thành phố Giang Tư, ai chịu đây.
Không được, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy được.
Giang Hải là người chưa bao giờ chịu thiệt.
Đưa mắt nhìn Thất Hồn: "Liên hệ Bạch Lý Hưng, món nợ của chúng ta, cũng phải có người trả chứ."
Lập tức, Giang Hải nhìn về phía mấy cây gậy ném dưới đất cái kia, nheo mắt lại, hừ lạnh cười ra tiếng.
Lấy một sợi tóc của mình xuống, nói với Tần Hiên nói: "Đi làm xét nghiệm ADN."
"Tôi muốn kết quả là không có quan hệ huyết thống."
Hôm nay, Giang Hải là Đế vương, Bạch gia thèm thuồng quyền thế của Giang Hải, càng muốn mượn nhờ lực ảnh hưởng của Giang Hải ở Phương Đông.
Thứ mà Giang Hải chỉ là một cái lý do, bằng chứng cho thấy mình và Bạch gia không hề có quan hệ gì.
Phương bắc, trong một căn nhà rường cột chạm trổ, rất có khí chất vương giả.
Tại đây, chính là khu nhà cũ truyền thừa mấy trăm năm của Bạch gia.
Mà các đời gia chủ Bạch gia, cũng đều sống ở đây.
Bạch Hùng mặt trắng như ngọc, mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng bảo dưỡng rất tốt.
Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, giống như bị bệnh gì nặng.
Bạch Lý Hưng, thì ngồi ngay ngắn bên cạnh.
"Chú thật sự không muốn làm việc thêm vài năm cho Bạch gia nữa sao?" Bạch Hùng ho nhẹ vài tiếng.
"Bạch gia, nhân khẩu thịnh vượng, những cái này, chung quy vẫn là để lại cho các con cháu." Bạch Lý Hưng đã có ý muốn rút lui từ sớm, cũng không có chấp niệm gì với quyền thế.
Bạch Hùng khẽ chắp tay, do dự nói: "Chỉ là, thằng bé kia..."
Bạch Lý Hưng hiểu, người ông ta đang nói đến là Giang Hải, mà đối với Bạch Hùng, Giang Hải đúng ra phải tên là Bạch Hải.
Nếu mà để cho Giang Hải biết cái tên này, nhất định sẽ trợn trừng mắt cho mà xem.
Bạch Hải, Bạch Hiệu.
Bạch gia này thật đúng là biết đặt tên ha, muốn sinh ra mấy kẻ vô ơn hay sao đặt mấy cái tên như vậy?
Bạch Lý Hưng chậm rãi lắc đầu: "Nó rất quật cường, hơn nữa... thằng bé hận Bạch gia."
"Anh cả, anh cũng đừng hi vọng vào chuyện thằng bé có thể quay trở về Bạch gia nữa."
Bạch Hùng nói: "Không cần trở về kế thừa gì cả, nếu chịu nhận tổ quy tông cũng là tốt rồi."
"Chỉ cần thằng bé nguyện giúp đỡ một chút, thì Bạch gia nhất định sẽ càng tiến xa hơn. Vài năm nữa trở thành siêu cấp thế gia cũng có thể."
Bạch Lý Hưng yên lặng không nói, Bạch Hùng, tuy là cha Giang Hải, nhưng cuối cùng vẫn đặt lợi ích lên đầu tiên.
Với tư cách là ông chủ của Bạch gia, ông ta quả là làm tròn trách nhiệm.
Nhưng xét về trách nhiệm của người cha... Cách làm của ông ta, có chút làm cho người ta khinh thường.
Năm đó, ông ta đối xử với mẹ con Giang Hải như thế nào?
Tuy cũng không phải Bạch Hùng tự tay làm, nhưng ông ta vẫn trơ mắt ếch ra nhìn, không ngăn cản gì hết.
Thậm chí lúc Giang Hải lang bạt đầu đường xó chợ cũng không ray tay giúp đỡ một chút. Nếu không phải Bạch Lý Hưng không đành lòng, trên đời này sớm đã không còn Giang Hải, càng không có Đế vương bây giờ.
Hôm nay, Bạch gia không nên vọng tưởng dựa hơi Giang Hải.
Ngược lại, có lẽ nên lo sợ thì đúng hơn, một khi Giang Hải trả thù, căm giận ngút trời ấy, Bạch gia phải có chịu đựng được nổi không.
Giờ phút này, Bạch Hùng vẫn ôm cái tư tưởng phong kiến gia trưởng ấy, như thể ông ta cho Giang Hải sinh mệnh, bây giờ Giang Hải trở thành Đế vương thì phải để cho Bạch gia được lợi.
"Tôi vừa nghe nói, Bạch Hiệu đi thành phố Giang Tư rồi?" Bạch Lý Hưng nhíu mày, phản ứng đầu tiên khi nghe được tin tức này là vô cùng hoảng sợ.
Bạch Hùng nói: "Tôi đã dặn dò nó rồi, tốt nhất là làm thân được với tiểu Viêm. Tuy không phải cùng một mẹ, nhưng đều là con trai của tôi."
Bạch Lý Hưng chậm rãi lắc đầu: "Anh, anh có nói cho Bạch Hiệu biết thân phận của thằng bé rồi?"
"Đế vương là thân phận rất mẫn cảm, nên tôi vẫn chưa nói."
"Bạch gia cũng chỉ có tôi và chú biết thôi."
Bạch Lý Hưng thở dài, thầm nghĩ không ổn, còn không bằng nói hết cho Bạch Hiệu để anh ta biết sợ.
Với cái tính cách kia của Bạch Hiệu, không gây chuyện mới là lạ.
"Anh mau gọi Bạch Hiệu về đi, nếu không..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã đổ chuông.
Bạch Lý Hưng đột nhiên có loại dự cảm bất tường, sợ là đã xảy ra chuyện rồi.
Hoàn toàn chính xác, người gọi điện tới chính là Thất Hồn, tránh cho khó xử, Giang Hải cũng không muốn nói chuyện với Bạch Lý Hưng.
Thất Hồn ngắn gọn kể lại đầu đuôi sự việc, sau đó gửi một hình ảnh cho Bạch Lý Hưng.
Để điện thoại xuống, sắc mặt Bạch Lý Hưng khó coi tới cực điểm.
Bạch Hiệu, mấy ngày nay ở thành phố Giang Tư, cũng không nhàn rỗi chút nào.
Đi khắp nơi phá hư sản nghiệp của tập đoàn Uyển Như, lợi dụng thủ đoạn uy hiếp đe dọa bới móc tập đoàn Uyển Như.
Những nhà đầu tư kia nào dám chọc vào Bạch gia, ai nấy đều cảm thấy bất an, rất nhiều dự án phải dừng lại không dám tiến hành xây dựng tiếp.
Không chỉ như thế, cái tên Bạch Hiệu này còn không biết trời cao đất rộng, vậy mà dám sai Tiết Nhân đi giết Giang Hải.
Đây đúng là muốn chết mà.
Đường đường Đế vương, có thể bị người của Bạch Hiệu giết?
Tiết Nhân không chết mới là lạ đó.
Đến bây giờ Bạch Hiệu chưa xảy ra chuyện gì đã là một tin vui rồi.
Nhìn tấm ảnh mà Thất Hồn gửi tới, sắc mặt Bạch Lý Hưng lại càng tái mét, như nhìn thấy thứ gì khủng bố lắm vậy.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch Hùng thấy Bạch Lý Hưng mặt nghẹn thành màu đỏ, vội hỏi.
"Anh cả, Giang Hải đòi tiền."
"Bồi thường tổn thất của tập đoàn Uyển Như..."
Bạch Hùng cũng giận tái mặt: "Là Đế vương mà nó còn thiếu tiền sao?"
"Đúng là đồ bất hiếu."
"Nó muốn bao nhiêu?"
Bạch Lý Hưng thở một hơi thật dài: "100 tỷ, cũng không nhiều lắm."
"Nhưng..."
"Giang Hải còn cho người gửi tới một tấm hình, là... là thằng bé và Bạch Hiệu... và Bạch Hiệu..."
Nói cả buổi, Bạch Lý Hưng cũng không nói một được câu nguyên vẹn.
Sự đả kích này quá lớn, hiện tại Bạch Hùng bệnh nặng, nếu như biết tin tức này, có khi nào sẽ bị tức chết hay không?
Nhưng nếu như không nói, chẳng lẽ thật sự để Bạch Hùng giao Bạch gia này cho Bạch Hiệu?
Đây là một bản báo cáo xét nghiệm ADN, kết quả ghi rõ ràng, Giang Hải và Bạch Hiệu không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Nói cách khác, Giang Hải hoặc Bạch Hiệu, một người không phải con của Bạch Hùng.
Vô luận là người nào, đối với Bạch gia mà nói, đều là một cái đả kích không nhỏ.
Như Giang Hải không phải con Bạch Hùng, mối thù của Giang gia, Giang Hải không hề có bất kỳ lí do gì để do dự và nương tay nào nữa.
Nếu như Bạch Hiệu không phải con Bạch Hùng, như vậy Bạch gia cũng sẽ biến thành trò cười.
Bạch gia, vậy mà suýt chút nữa trao quyền thừa kế cho một đứa con hoang không rõ lai lịch.
"Bạch Hiệu làm sao vậy?" Bạch Hùng kinh hãi, cho rằng Giang Hải đã làm gì Bạch Hiệu.
Bạch Lý Hưng đưa điện thoại di động đưa sang: "Anh cả, tự anh xem đi."
Tiếp nhận điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu Bạch Hùng ong lên một tiếng, lập tức trời đất quay cuồng.
Mắt trợn trừng, ngã lăn ra.
Nhận được 100 tỷ của Bạch gia, Giang Hải cười nhạt một tiếng.
Chút tiền ấy, Bạch gia không coi ra gì, Giang Hải càng không sao cả.
Nhưng, tờ giấy xét nghiệm kia mới là quan trọng.
Bạch Hùng tất nhiên sẽ đi làm xét nghiệm AND với Bạch Hiệu.
Chỉ cần chứng minh Bạch Hiệu là con ruột Bạch gia, Giang Hải sẽ không còn bất kỳ liên quan nào với Bạch gia nữa.
Tuy cái này có ảnh hưởng đến thanh danh của Giang Hà mẹ của Giang Hải, nhưng cái Giang Hải muốn chính là kết quả này, nên cũng không cần để ý nhiều đến vậy.
Điều khiến Giang Hải không thể tin được Tần Hiên nói cho anh biết, kết quả xét nghiệm kia lại đúng là thật.
Vốn định sửa chữa dựa theo yêu cầu của Giang Hải, nhưng không ngờ, Giang Hải và Bạch Hiệu lại không có quan hệ huyết thống thật.
Cái này khiến Giang Hải lâm vào trầm mặc.
Tính cách của Giang Hà như thế nào, làm con không dám bình phán.
Hơn nữa năm đó mẹ nhảy xuống biển, Giang Hải mới chín tuổi.
Phản ứng đầu tiên của Giang Hải là mình không có quan hệ gì với Bạch gia.
Nhưng, Giang Hà nhảy xuống biển tự vẫn, một là vì Giang gia bị diệt, hai là vì quá đau khổ chuyện tình cảm.
Nếu như Giang Hải không phải con của Bạch Hùng, thì rất nhiều chuyện không giải thích được.
Nếu như...
Nếu như Lan Nhã Cát gả cho Bạch Hùng, lại đi ngoại tình...
Cái này tình tiết, có chút rối não, Giang Hải chẳng muốn nghĩ nữa.
Cũng quá máu chó.
Đứa con mà Bạch Hùng nuôi hơn hai mươi năm, hơn nữa còn sắp giao sản nghiệp Bạch gia cho Bạch Hiệu.
Kể cả nội dung mấy câu chuyện trên báo lá cải cũng không dám nói lung tung kieru này.
Nhưng, chuyện này lại rất có khả năng.
Bạch Hùng và Bạch Hiệu đi xét nghiệm ADN, nếu như không có quan hệ huyết thống.
Vậy thì Bạch gia sẽ náo nhiệt lắm đây.
Ban đêm yên tĩnh.
Cố Uyển Như đang đắp mặt nạ, ngồi trên giường, tựa lưng cầm quyền sách đọc chăm chú.
Giang Hải ở bên cạnh chống cằm ngây ngốc nhìn: "Vợ ơi, thương lượng với em chuyện này nhé?"
"Nói đi!" Cố Uyển Như lật qua trang sách, vẫn không quên điều chỉnh lại mặt nạ.
"Em xem, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy rồi." Giang Hải làm như rất ngại ngùng.
Thật ra, da mặt dày như mặt đường rồi.
"Cha mẹ đều sốt ruột rồi, mấy lần hỏi chúng ta lúc nào mới sinh em bé..."
"Anh có thể ngủ trên giường không?"
"Hai ta..."
Cố Uyển Như trầm mặc, đỏ mặt.
"Dưới mặt đất lạnh lắm, còn cứng nữa..." Giang Hải giả bộ như rất tủi thân.
Lúc này Cố Uyển Như mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi để trả lời: "Vậy anh lên ngủ đi, nhưng mà... anh có dám hứa là sẽ không chạm vào em không?"
"Được được được..." Giang Hải kích động đến mức nói lắp luôn rồi.
Tốt quá rồi, được ngủ trên giường đã là bước đột phá rất lớn rồi.
Ai nói trong nội tâm Cố Uyển Như không muốn, chỉ là xấu hổ mở miệng mà thôi.
Chỉ cần Giang Hải da mặt dù dày, chuyện 2 người cùng thân mật cũng sẽ thuận lý thành chương thôi.