"Mẹ, sao thế này? Bác ý sao lại đánh mẹ?" Tô Nghênh Hạ nói.
Chuyện tới bước này rồi, Tưởng Lam đâm lao phải theo lao, đổ oan cho Hà Đình: "Mẹ người bị đánh, con không hỏi cô ta, lại đi hỏi mẹ, mẹ biết trả lời làm sao?"
Hàn Tam Thiên tới phòng của Hà Đình.
Hà Đình đang thu xếp hành lý, thấy Hàn Tam Thiên đã về thì nói: "Tam Thiên, tôi không muốn làm cậu khó xử, cảm ơn cậu đã giúp tôi."
"Bác Hà, bác quên chuyện hôm nay ở trung tâm giới thiệu việc làm rồi sao, việc bác không làm, nếu bác không phản kháng lại, ai có thể giúp bác? Hơn nữa nếu bác nghỉ ở đây, sinh hoạt cho con gái bác ra sao? Phòng giới thiệu việc làm có liên hệ với bác không?" Hàn Tam Thiên nói, trên mặt bà cũng có vết hằn, hơn nữa nó sưng rất to, sức của phụ nữ không được như thế, anh có thể khẳng định do Tô Quốc Diệu làm.
Phí sinh hoạt của con gái là điểm yếu với Hà Đình, bà sợ nhất khi con gái gọi điện
thoại tới, bà không thể lấy ra được đồng nào cho con mình.
"Tôi không biết sao lại thế, lúc chị ấy về tới nhà mặt đã có vết thương rồi." Hà Đình nói.
"Bác đi ra ngoài với tôi." Hàn Tam Thiên nói.
Hà Đình theo sau Hàn Tam Thiên, đi tới phòng khách.
"Bác Hà nói mặt mẹ lúc về đã có vết thương, mẹ bị đánh ở ngoài, về tới nhà lại đổ oan cho người khác. Tưởng Lam, mẹ
đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của con." Hàn Tam Thiên sắc mặt đen xì. Hà Đình là người anh dẫn về, anh là chủ, cũng có trách nhiệm đảm bảo sự trong sạch của
Hà Đình.
"Hàn Tam Thiên, cậu dám gọi thẳng tên tôi." Tưởng Lam đứng lên, tức giận chỉ thẳng mặt Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ nhìn sắc mặt của Hàn Tam Thiên, lần đầu tiên trong đời cô thấy sợ anh, cô biết, Hàn Tam Thiên giận thật rồi.
"Mẹ, là ai đánh mẹ, mẹ đi tìm người đó báo thù, vì sao mẹ lại đổ oan cho bác Hà,
mẹ giờ trở thành người thích vô cớ gây sự sao?" Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Quốc Diệu vừa giận quá mất khôn nên không nghi ngờ lời Tưởng Lam nói, hiện tại cũng cảm thấy mọi chuyện không đúng. Hà Đình có gan cũng không có khả năng đánh Tương Lam, hơn nữa dựa vào tính của Tưởng Lam, nếu bà bị người ta đánh, chắc chắn đã đánh bại Hà Đình rồi, cần gì chờ tới khi ông về nhà đâu?
"Tưởng Lam, bà nói đi, ai đánh bà." Tô Quốc Diệu nói.
"Sao, mấy người không tin tôi mà đi tin
người ngoài sao?" Tưởng Lam chất vấn cả ba.
"Mẹ không chịu nói cũng không sao, con đi xem camera, xem mẹ bị người ta đánh
bên ngoài hay về nhà mới bị đánh." Hàn Tam Thiên nói chuyện, lấy điện thoại ra.
Vừa nghe anh muốn xem camera, Tưởng Lam biết chuyện này nhất định sẽ lộ nên hoảng loạn lên.
Bà ta ngồi vật xuống đất, khóc lóc đòi treo cổ tự vẫn.
"Tôi không muốn sống nữa, mấy người lại
tin người ngoài hơn tôi, tôi chính là người nhà của mấy người, cô ta chỉ là ô sin thôi, mấy người có lương tâm không." Tưởng Lam khóc lóc than vãn.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn, không dao động.
"Mẹ có cơ hội nói thật, nếu gây chuyện phải mời tới bộ phận quản lý của khu biệt thự thì mẹ tự rước nhục thôi." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
"Đúng, là tôi bị đánh ở ngoài, không phải cô ta đánh, sao nào, chẳng lẽ cậu tính đánh tôi sao? Vậy giết tôi luôn đi, tôi lấy
dao cho cậu." Tưởng Lam la lối khóc lóc, chỉ bỏ qua việc lăn lộn trên đất.
"Bà..." Tô Quốc Diệu tức điên người, nói oan cho Hà Đình không quan trọng, quan trọng là ông không biết đạo lý tát người ta một cái, chuyện này ông nên xử lý như nào giờ?
Hơn nữa Tưởng Lam ngồi nhìn mọi chuyện diễn ra, không ngăn cản ông, bà tính đẩy ông vào tình huống bất nghĩa sao?
"Tôi sao, tôi sao nào, ông có phải là đàn ông không, có bản lĩnh để giúp tôi báo thù
đi." Tưởng Lam gào thét.
Hàn Tam Thiên nói: “Hai người xin lỗi báo Hà di!"
"Xin lỗi cái rắm, tôi cần gì phải xin lỗi một đứa ô sin, Hàn Tam Thiên, cậu không biết điều rồi, tôi là mẹ của cậu đó." Tưởng Lam nói.
Hàn Tam Thiên nhìn qua Tô Nghênh Hạ, trước kia anh suy nghĩ cho cảm nhận của Tô Nghênh Hạ, nên anh mới không so đo, nhưng Tưởng Lam lại không coi ai ra gì, Hàn Tam Thiên không chấp nhận được.
"Không xin lỗi cũng được, bà có thể rời đi, đây là nhà của Hàn Tam Thiên tôi!"
Truyện cổ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.