"Anh không nhìn thấy trên bức ảnh đó em miễn cưỡng như thế nào sao? Anh sao lại đối xử tốt với em như thế." Tô Nghênh Hạ kể lể.
Hàn Tam Thiên cau mày, không do dự nói: "Bởi vì em là vợ anh, chúng ta đã được quốc gia chứng thực."
Tô Nghênh Hạ nhào vào ngực Hàn Tam Thiên, cũng may Hàn Tam Thiên có tập
luyện, không bị tông ngã.
"Em không muốn nhìn nó, anh đốt nó đi."
"Được."
Tiếng khóc của Tô Nghênh Hạ đối với Hàn Tam Thiên là độc dược, chỉ cần Tô Nghênh Hạ vui vẻ, anh làm cái gì cũng được.
Chẳng phải là một tấm ảnh cưới sao? Muốn vứt thì vứt.
Mặc dù Hàn Tam Thiên cảm thấy miễn cưỡng, nhưng anh tình nguyện bản thân mình đau khổ cũng không muốn để Tô Nghênh Hạ buồn tủi.
Lúc này, Tô Nghênh Hạ lùi lại, nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Tam Thiên, tuy lớp trang điểm đã trôi hết, nhưng sắc đẹp đấy vẫn khiến Hàn Tam Thiên rung động.
"Em muốn chụp lại." Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên ngẩn người, đôi mắt cay cay, lớn như thế này, từ nhỏ tới lớn chịu bao nhiêu tủi nhục, anh chưa từng khóc một lần nào, nhưng hiện tại, đôi mắt lại ngập nước.
Tô Nghênh Hạ lại nhào vào ngực Hàn Tam Thiên, nhón mũi chân, đặt đôi môi của mình lên.
Hàn Tam Thiên mất kiểm soát, đứng đực
người như khúc gỗ.
Thời gian trôi vừa nhanh nhưng cũng lại cực chậm, Hàn Tam Thiên chưa kịp cảm nhận cảm giác đó ra sao, Tô Nghênh Hạ đã đỏ bừng mặt chạy ra.
Anh liếm môi, dù vị của son môi cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào.
Hàn Tam Thiên ngồi trên sô pha, không thể kiềm chế được nụ cười của mình, anh nhìn ảnh cưới trên bức tường, lẩm bẩm nói: "Không ngờ mày lại có tác dụng như này, tao giữ mày lại là lựa chọn đúng
đắn."
"Nhưng vợ tao nói, mày không được đẹp nên đổi bức khác."
"Mày đừng trách tạo vô tình, ai bảo vệ tao là nhất."
Tô Nghênh Hạ chạy vào phòng vệ sinh, mặt nóng bừng bừng, tuy cô không hối hận, nhưng ngại muốn chết.
Chuyện như thế này, chẳng phải con trai nên làm trước sao? Sao cô không khống chế được bản thân mình vậy?
"Anh ấy chắc chắn cảm thấy mình không biết kiềm chế, tùy tiện đụng chạm như thế."
| "Nhưng mình là vợ anh ấy Cơ mà, đụng
một chút cũng đâu sao."
"Nhưng mình đã bao giờ thực hiện bổn phận của người vợ, không xứng là vợ anh ấy."
“Xong rồi xong rồi, hình tượng của mình bị hủy rồi.”
Tô Nghênh Hạ nói lung tung trước gương, ngay bản thân cô cũng không rõ mình đang nói gì.
Sau một lúc, ngoài cửa toilet có tiếng gõ.
"Em muốn trốn trong đó cả đời à? Em không muốn xem nhà mình ra sao như?"
Giọng của Hàn Tam Thiên vang lên.
Trái tim Tô Nghênh Hạ đập như con nai chạy loạn, còn kích thích hơn tàu lượn siêu tốc, mãi không bình tĩnh được.
"Em... em, chờ em chút, em muốn make up lại." Tô Nghênh Hạ không thể dùng cảm đối mặt với Hàn Tam Thiên ngay giờ khắc này, cô đành tìm cớ trốn trong WC.
Hàn Tam Thiên đột nhiên nói: "Son môi của em là loại gì thế, vị được đó."
Tô Nghênh Hạ hận không thể thu nhỏ lại, trốn theo đường cống thoát nước ra ngoài.
Cả hai giằng co đến lúc Tưởng Lam gọi
cho Tô Nghênh Hạ, vì thế cô đành ra bên ngoài, khi Tưởng Lam hỏi vấn đề nhà ở, cô trả lời có lệ.
Giống như cô, khi Hàn Tam Thiên không dẫn đi xem nhà, cô sẽ không bao giờ tin, nên dù Tô Nghênh Hạ có nói cho Tưởng Lam thì bà cũng không tin. Dù sao mai đến ngày rồi, không cần thiết giải thích nhiều.
Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ đi dạo quanh căn biệt thự, ngắm nghía từ trong ra ngoài, cả hai biết ý không nhắc chuyện vừa nãy nữa, chẳng qua không khí giữa hai người hiện tại đã có biến đổi.
Rốt cuộc bọn họ cũng tiến thêm được một bước, Hàn Tam Thiên sung sướngnhư ở trên mây, anh bắt đầu cân nhắc chuyện có con.