Người phụ nữ cả kinh, chẳng lẽ bảo an tại khu biệt thự Đỉnh Vân này có thân phận lớn vậy sao? Nếu không vì sao gã lại phản ứng lớn như thế.
"Cậu... nhìn quen lắm, là người họ Khổng đúng không?" Đội trưởng tới trước mặt Khổng Võ, lạnh lùng nói.
Khổng Võ toát mồ hôi lạnh, gã nhanh nhạy nói: "Anh trai, tôi chỉ tò mò thôi, không có lần sau đâu."
“Hừ.” Một người bảo an lên tiếng, nói: “Đi
theo tôi một chuyến, nhà họ Khổng ở nơi này nhiều năm rồi, chắc chắn nắm rõ quy định nơi này, nếu tự tiện xông vào nhà người khác, chắc cậu đã chuẩn bị tinh thần nhận hình phạt rồi."
Khổng Võ sợ nhũn cả hai chân, đi một chuyến? Gã nghe nói phòng bảo an có một phòng chuyên môn dùng để trừng phạt những kẻ vi phạm quy định. Mấy năm trước có một người con trai của nhà giàu nào đó bị tóm vào, lúc ra thì bị đánh gãy chân, người nhà đó cũng không dám nói lời nào, cả nhà chuyển khỏi Thiên Vân.
| "Anh trai, đây là lần đầu tiên, xin anh
thương xót, để cho tôi còn chút mặt mũi, tha cho tôi một lần đi." Khổng Võ xin tha.
Đội trưởng này có chức trách thực hiện quy định của khu biệt thự là không để người nào vi phạm. Dù sao nơi này là khu nhà giàu, người có tiền thường thích riêng tư, chuyện này mà bị đồn ra ngoài, danh dự của khu biệt thự Đỉnh Vân chắc chắn bị ảnh hưởng, thanh danh những người ở đây cũng thế, anh không gánh được trách nhiệm này.
“Ngụy biện không được đâu, đi theo tôi."
Đội trưởng tóm lấy bả vai Khổng Võ.
Khổng Võ hối hận cực kì, mụ đàn bà xúi quẩy này, nếu không phải do cô ta xui dại, gã đâu rơi vào tình huống như này?
“Sao vậy?” Hàn Tam Thiên đi tới, hỏi chuyện đội trưởng.
Đội trưởng đã nhận được thông báo, người này chính là chủ nhân mới của biệt thự Sơn Yêu, nên thái độ của anh ta cực kì kính trọng: "Ngài Hàn, người này xâm nhập vào khu vực của biệt thự, tôi đang muốn bắt về. Ngài yên tâm, người vi phạm quy định nơi này chắc chắn bị trừng
phạt."
Khổng Võ mờ mịt nhìn Hàn Tam Thiên, thái độ của đội trưởng với người này sao cung kính như thế, chẳng phải anh ta là người của công ty trang trí sao? Nhưng
mà...
Người đi Audi rẻ rách như này làm gì có tư cách ở biệt thự Sơn Yêu chứ?
"Đây là bạn tôi, không có việc gì đâu các anh... À, đúng rồi, mười năm tháng sau tôi muốn hai chiếc xe bus." Hàn Tam Thiên nói.
- Nếu có một số lượng lớn người ngoài
muốn đi vào khu biệt thự Đỉnh Vân, trừ việc báo cho phòng bảo an ở bên ngoài, còn phải sử dụng phương tiện chuyên dụng của khu để tránh việc ách tắc.
Không thể không nói, khu biệt thự Đỉnh Vân có rất nhiều quy định, nhưng mỗi quy định được đề ra chính là để phục vụ cho quyền lợi riêng tư của những người ở nơi này.
Đội trưởng nhìn qua Khổng Võ, trong lòng tự biết Hàn Tam Thiên chắc chắn nói đỡ cho người này. Nếu hai người là bạn, sao
lại không đi vào, nhưng Hàn Tam Thiên không tính toán, anh cũng không thể làm gì khác.
"Ngài Hàn yên tâm, bên tôi sẽ chuẩn bị giúp ngài." Người đội trưởng nói.
"Phiền các anh quá, không có chuyện gì nữa, các anh có thể đi rồi." Hàn Tam
Thiên nói.
Sau khi mấy người bảo an rời đi, Khổng Võ mới lau mồ hôi lạnh trên trán, gã không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu Hàn Tam Thiên chính là chủ biệt thự Sơn Yêu, nếu không phải, anh không thể bảo
những người kia đi được.
Khổng Võ ngẫm lại kết cục nếu bị mang tới phòng bảo an, gã cảm kích lại gần Hàn Tam Thiên rồi nói: "Anh Hàn, cảm ơn anh, nay không có anh chắc em thảm rồi."
Hàn Tam Thiên cười, nói: "Cậu đã biết quy định tại Đỉnh Vân thì đừng vi phạm, lần sau cậu không gặp may như vậy đâu."
"Vâng, vâng, vâng." Khổng Võ gật đầu liên tục, lúc ở cổng gặp Hàn Tam Thiên, Khổng Võ không ngờ anh là người bình dị như vậy, rõ ràng ở biệt thự Sơn Yêu vậy mà chỉ đi con Audi A6 rởm, quan trọng
người ta còn giúp gã giải quyết vấn đề.
"Anh Hàn, em là Khổng Võ, sau này em giúp ích được gì xin anh cứ nói."