Hội nghị ngày hôm nay do tán chủ tịch mở, liên quan gì tới Tô Nghênh Hạ?
Giữa những biểu cảm khó hiểu của người nhà họ Tô, lại có một hai người dần dần trở nên khiếp sợ.
Ý Tô Nghênh Hạ cô là chủ tịch sao? Cô ta âm thầm thu mua công ty sao?
“Nghênh Hạ... vị chủ tịch mới, là cháu?” Một người nào đó lên tiếng hỏi.
Lời này vừa nói ra không vừa khiến đám họ hàng nhà họ Tô vừa khiến nhân viên khiếp
Tô Nghênh Hạ sau khi từ chức lại mua
toàn bộ công ty!
Sao có thể
Cô ta đâu có lực mạnh như thế.
“Cô... cô là chủ tịch?" Tô Diệc Hàm lúng túng, giờ cô ta không khác gì ăn mày, nếu mất việc chưa chắc kiếm được ba bữa một ngày. Nếu Tô Nghênh Hạ thực sự là
chủ tịch mới của công ty, những lời vừa rồi của cô đủ để Tô Nghênh Hạ đuổi việc
CÔ
“Đúng." Tô Nghênh Hạ nói.
Thái độ đám họ hàng nhà họ Tô thay đổi 180 độ, tươi cười vui vẻ đón chào.
“Nghênh Hạ, không ngờ cháu lại là chủ
tịch, tốt, tốt quá, đổi đi đổi lại công ty vẫn không bị người ngoài đứng tên."
“Thật tốt quá, Nghênh Hạ.”
“Nghênh Hạ lợi hại quá, nếu không có cháu, công ty đã phá sản rồi."
Bọn họ không quan tâm Tô Nghênh Hạ lấy tiền đâu ra để mua công ty, cũng
không phải chuyện họ có thể quan tâm, trong mắt bọn họ, nếu chủ tịch là Tô Nghênh Hạ vậy nguy cơ mất việc của họ đã giảm.
"Tô Nghênh Hạ, con mẹ mày, mày gài bẫy tạo đúng không." Lúc này Tô Hải Siêu không nhịn được nữa, động tay động chân với Tô Nghênh Hạ.
Trong suy nghĩ của Tô Hải Siêu, mọi chuyện do Tô Nghênh Hạ bày ra, cố ý từ
chức khiến công ty rơi vào khủng hoảng, sau đó cô ta thu mua công ty, cướp lấy chức chủ tịch.
Nắm đấm chưa kịp chạm vào Tô Nghênh Hạ, Tô Hải Siêu đã bị quật ngã xuống đất.
Hai đàn em của Mạc Dương sao dám để Tô Nghênh Hạ bị thương?
Nếu Tô Nghênh Hạ bị mất một cọng tóc, bọn họ cũng chưa có biện pháp gì để báo cáo kết quả công tác với Mạc Dương.
Một bảo tiêu dẫm chân lên ngực Tô Hải Siêu, lạnh lùng nói: "Nhãi con, bình tĩnh đi, bằng không mất tay chân như chơi đó."
Tô Hải Siêu sợ run người, vội vàng xin lỗi: "Đại ca, do em xúc động, thực sự xin lỗi."
| Mọi người tự động tránh đường cho Tô Nghênh Hạ vào phòng họp, sau khi vào Tô Nghênh Hạ trực tiếp ngồi lên ghế chủ tịch.
Chờ tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, Chung Lương mở miệng nói: “Cô Tô, tổn thất về việc trì hoãn dự án phía tây cần nhà họ Tô chi trả, nếu cô có thắc mắc gì, tôi sẽ để luật sư giải thích."
“Anh Chung, làm phiền anh rồi, công ty chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ, tôi không có dị nghị gì." Tô Nghênh Hạ nói.
Chung Lương nở nụ cười, Tô Nghênh Hạ đúng là người phụ nữ quyết đoán, chuyện nhỏ như này không có vấn đề gì với cô.
“Vậy cảm ơn cô Tô, nếu như vậy, tôi sẽ
không phiền mọi người mở hội nghị nữa, tôi xin phép.” Chung Lương đứng dậy.
Đối với việc bồi thường dự án phía tây, đám họ hàng nhà họ Tô đương nhiên không cam lòng, nhưng giờ Tô Nghênh Hạ đã là chủ tịch, lời cô nói ai dám cãi?
“Tô Nghênh Hạ, cô hào phóng quá nhỉ, người ta muốn bồi thường cô liền bồi thường, công ty sớm muộn chẳng kéo dài được lâu đâu?" Tô Hải siêu cười lạnh,
anh ta không ngờ phiền toái bên Chung Lương giải quyết dễ dàng như thế, nhưng có thể để Tô Nghênh Hạ bỏ tiền ra cũng không tệ.
"Nếu bất động sản Nhược Thủy đưa đơn kiện, vậy công ty còn gặp nhiều rắc rối hơn, mất dự án phía tây chỉ không giúp nhà họ Tô trở thành một gia tộc lớn tại Thiên Vân thôi, nhưng để công ty hoạt động bình thường, duy trì trạng thái trước kia thì không khó." Tô Nghênh Hạ đã nghĩ kĩ, từ bỏ mục tiêu này, công ty sẽ không phải gánh vác áp lực, giữ được rừng xanh
sợ gì không có củi đốt, chưa chắc sau này đã không có cơ hội, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là để công ty về quỹ đạo bình thường, không phải gánh chịu thiệt hại do hạng mục phía tây mang tới.
“Vụ vay vốn một tỷ không còn dự án phía tây chống đỡ, cô lấy cái gì để trả?" Tô Hải Siêu nói.
Tô Nghênh Hạ nhìn Tô Hải Siêu, bình tĩnh
cười, nói: “Giờ anh không phải là nhân viên công ty, chưa tới phiên anh lo lắng cho công ty nhỉ?"
“Cô..." Tô Hải Siêu nghiến răng nghiến lợi, Tô Nghênh Hạ đang muốn đuổi anh
“Để tôi kêu bảo vệ hay anh tự mình rời đi?" Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Hải Siêu cười lạnh nói: “Công ty không có Tô Hải Siêu tôi bị phá sản sớm thôi, Tô Nghênh Hạ, cô cứ chờ xem, chờ một ngày nào đó cô phải quỳ xuống chân tôi cầu xin."
“Tôi biết anh có không ít quan hệ, nhưng anh đừng quên, thương nhân chỉ bàn chuyện lợi ích, hiện giờ ai để ý cái quan hệ không đáng một đồng sao?" Tô Nghênh Hạ nói.