“Không không không không không.” Đường Tông hoảng loạn xua tay, nói: “Anh Hàn, ý em không phải vậy, anh đừng hiểu lầm."
Nhìn Đường Tông thay đổi sắc mặt, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ, hôm nay tâm trạng anh tốt, anh muốn đùa Đường Tông chút thôi, ai ngờ anh ta tưởng thật.
Hàn Tam Thiên biết đại khái tâm lý của người này, nói: "Tôi đã nói qua, cậu muốn phát triển ở chỗ khác, tôi sẽ cho cậu cơ hội. Huyện Bân không phải là nơi giam giữ cậu, cậu đưa công ty cho tôi, để thoát khỏi thân phận hiện tại sao? Không cần phiền như vậy đâu."
Bị Hàn Tam Thiên nhìn thấu tâm tư, Đường Tông cẩn thận nhìn Hàn Tam
Thiên, thấy anh không tức giận thì nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay Đường Tông may mắn gặp đúng lúc Hàn Tam Thiên có tâm trạng tốt, bằng không cái kiểu nịnh nọt này không được Hàn Tam Thiên thích cho lắm.
"Anh Hàn, em cần làm như thế nào?" Đường Tông hỏi.
"Huyện Bân chỉ là huyện nhỏ, bên cạnh có
mấy thành phố, khi nào anh nắm quyền được nơi đó thì khi đó anh mới có tư cách đi cùng tôi." Hàn Tam Thiên nói.
Đường Tông nghiêm túc nói: "Anh Hàn, tôi sẽ không để anh thất vọng."
"Đúng rồi, cậu giúp tôi tìm mấy người bên khu vực xám tới dọa Tưởng Uyển một
trận, đỡ gây phiền phức cho tôi." Hàn Tam Thiên nói, loại người như Tưởng Uyên, anh lười ra tay, tìm người dọa một trận là đủ rồi.
"Vâng." Đường Tông lập tức lấy điện thoại gọi cho anh Long.
Ở huyện Bân, chuyện dây dưa tới khu vực xám tìm gã ta ra tay là nhanh nhất.
Anh Long nhận được điện thoại của Đường Tông thì vừa mừng vừa lo, lập tức đồng ý.
Giúp người khác làm việc anh Long sẽ lấy tiền, nhưng với Đường Long thì khác, gã ta tình nguyện không lấy, nhân tình so với tiền quan trọng hơn.
"Mấy người bọn mày đi tìm một đứa con
gái tên Tưởng Uyển, dọa một trận để nó biết sống thành thật là gì." Anh Long cúp máy rồi sai mấy đám tay chân của mình.
"Anh Long, chuyện của Tưởng Thăng đã có tin, bọn nó đang ở thôn Bích Lâm." Một thằng tay chân nói.
"Vậy chạy nhanh làm đi, hiện giờ thôn Bích Lâm không nhiều người ở lắm, đúng là có hội tốt."
Thôn Bích Lâm, lúc còn nhỏ Tô Nghênh Hạ đều tới đây ở một thời gian khi nghỉ hè, trong ký ức của cô, có một thứ gây ấn tượng sâu nhất, đó chính là một dòng sông nhỏ tại thôn Bích Lâm.
Nước dòng sông này trong suốt, có thể bắt tôm cua, lúc nhỏ cô chơi ở đây cả ngày không muốn về.
"Haizz." Tới bên cạnh dòng sông, Tô Nghênh Hạ không nhịn được thở dài, nước sông vẩn đục, tanh ngòm, không còn tìm được cảm giác khi còn bé nữa.
Trong mắt Tưởng Lam, dù Tô Nghênh Hạ có lớn như thế nào thì cô vẫn là đứa trẻ của bà. Thấy Tô Nghênh Hạ thở dài như thế thì bà cười: "Hoàn cảnh bây giờ đâu có thể so được với lúc trước, chẳng nhẽ con còn muốn bắt tôm cua ở đây à."
"Mẹ, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi theo thời gian, chuyện của mẹ cùng cha cũng vậy, khác xa lúc trước nhỉ." Tô Nghênh Hạ
hỏi.
Tưởng Lam không phủ nhận, gật đầu nói: "Cha con không có tiền đồ, mẹ oán ông ấy cả đời, giờ muốn nói tới tình yêu, thì nói tới tình cảm gia đình nhiều hơn. Nhưng đây là bình thường thôi, hôn nhân là quá trình biến chất tình cảm, tuy tình yêu biến
thành tình thân, nhưng có một thứ không thay đổi, đó là bỏ không được."
"Chẳng lẽ không có biện pháp duy trì sao?" Tô Nghênh Hạ cau mày hỏi.
Tưởng Lam thở dài, đối với bà, những cảm giác trước kia không thể quay lại nổi, nói chi tới việc duy trì, bà chưa bao giờ nghĩ tới. Bởi vì oán hận lớn hơn tình yêu rất nhiều.
"Hàn Tam Thiên có thể đó, vì con chấp nhận cậu ta rồi." Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ đỏ bừng mặt, chối: "Mẹ, mẹ nói gì đó, con chấp nhận anh ấy bao giờ."
“Không chấp nhận cậu ta, vậy lại chủ động làm hành vi thân mật với cậu ta?
Con đừng tưởng mẹ không biết, Hàn Tam Thiên nói cho mẹ rồi." Tưởng Lam cười
nói.
Máu Tô Nghênh Hạ xông lên não, sao Hàn Tam Thiên dám kể chuyện này cho Tưởng Lam!
Vê!
Lúc về nhất định phải dạy lại người này.