Ba người Tô Nghênh Hạ kinh ngạc, bọn họ không biết khách quý trong miệng Hàn Tam Thiên nói là ai, cho tới khi Đường Tông xuất hiện, tới khi quả bom trong lòng họ bị rút kíp nổ, bọn họ mới nhận ra Hàn Tam Thiên có quan hệ với Đường Tông.
Không trách lúc ở trung tâm thương mại Đường Tông lại tặng mình túi xách, thì ra Đường Tông biết Hàn Tam Thiên, hơn
nữa hiển nhiên Hàn Tam Thiên có địa vị cao hơn Đường Tông.
"Thằng nhóc này, sao càng ngày càng lợi hại như vậy?" Tưởng Lam hỏi nhỏ bên tai Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cười khổ lắc đầu nói: "Không phải trở lên lợi hại, mà anh ấy vẫn luôn như vậy, chỉ có chúng ta không biết mà thôi."
Thân phận của Hàn Tam Thiên vẫn là bí ẩn, Tô Nghênh Hạ cũng không muốn tìm hiểu. Cuộc sống của Hàn Tam Thiên chưa bao giờ đơn giản và anh cũng không bao giờ là kẻ vô dụng.
"Ngài Hàn, mời." Đường Tông nói xong rồi nhìn qua giám đốc.
Giám đốc nhận được ánh mắt sai khiến của ông chủ thì quay ra nói với người nhà họ Tưởng: "Mấy người còn chưa đi đi, cứ
đây chặn đường là tôi gọi bảo vệ đó."
Nhà họ Tường nhường đường cho Hàn Tam Thiên, nhìn bóng lưng của Hàn Tam Thiên đi vào khách sạn cả đám hối hận tới đấm ngực dậm chân.
Liễu Trí Kiệt là cái thá gì, bọn họ đã bỏ lỡ
cơ hội nịnh bợ người có quyền hơn.
Hàn Tam Thiên là khách quý của Đường Tông đó, nếu bọn họ có thể nịnh hót Hàn Tam Thiên, thì bọn họ sẽ phát triển rất nhanh tại huyện Bân.
Nhưng giờ hối hận đã muộn.
“Trí kiệt, chuyện anh muốn chia tay với
em là đùa đúng không, em biết anh muốn lừa Đường Tông, anh không chia tay với em đúng không." Tưởng Uyên tới gần Liễu Trí Kiệt và túm chặt gã ta.
Liễu Trí Kiệt hừ một tiếng, hất Tưởng Uyển ra, nói: “Đừng nghĩ tôi không biết cô
bên tôi là vì tiền, chỉ cần có người có nhiều tiền hơn, cô sẽ chẳng do dự mà vứt tôi. Đã như thế chúng ta cắt đứt quan hệ sớm thì tốt hơn, bởi vì cô mà tôi xúc phạm tới Hàn Tam Thiên, giờ công ty có giữ được không mới là vấn đề. Nếu tôi phải sản, cô còn muốn ở bên tôi sao?"
Phá sản?
Nếu Liễu Trí Kiệt phá sản, Tưởng Uyển đương nhiên không do dự chia tay với gã.
"Quả nhiên là ả đàn bà đào mỏ, cút đi. Chúc cô sau này tìm kẻ có tiền hơn, nhưng dựa tình huống hiện tại, chắc
không có ai muốn cô đâu." Liễu Trí Kiệt khinh thường.
Tưởng Uyển bị đả kích, ả đào mỏ khiến lòng cô ta đau đớn, nhưng cô ta không thể phủ nhận cô ta chính là người phụ nữ như vậy.
Vì đạt được cuộc sống tốt hơn, làm thế có sai sao?
Ai đồng ý sống nghèo khó cả đời, ai đồng ý bỏ qua cuộc sống hạnh phúc hơn đâu?
"Mấy người còn không đi, ở đây cho mất mặt ra à?" Tưởng Hoành trách cứ, dẫn đầu rời đi.
Nhà ba người Tưởng Thăng đi cuối cùng, Tưởng Thăng bị Hàn Tam Thiên đánh nên ghi nhận trong lòng, nhưng gã lại có ý
khác.
"Mẹ, con thấy mình bị thương rất nặng, Hàn Tam Thiên phải bồi thường." Tưởng Thăng nói.
Nghe hai chữ bồi thường khiến ánh mắt Lưu Hoa lóe sáng.
"Nó là bạn Đường Tông, đòi nó bồi
thường chẳng phải tìm chết à?" Tưởng Phong Quang không đồng ý. Nếu là lúc trước, bọn họ có thể kiêu căng ngạo mạn với Hàn Tam Thiên, nhưng giờ họ không có tư cách đó.
Lưu Hoa nghe vậy thì không vui, đánh Tưởng Phong Quang một cái, nói: "Đánh người thì phải bồi thường, đó là chuyện đương nhiên, dù nó là bạn ông trời đi chăng nữa cũng phải bồi thường, đủ mười triệu tám mới thôi, không đủ đừng hòng tôi bỏ qua, có gây sự tới Thiên Vân cũng phải làm."
Nói xong, Lưu Hoa quan tâm hỏi han Tưởng Thăng: "Con trai, con đau lắm nhỉ."
Tưởng Thăng hiểu ý Lưu Hoa, ôm bụng khóc rống lên, ngồi xổm trên mặt đất, bộ dạng không dậy nổi, nói: "Mẹ, con đau muốn chết rồi."
Lưu Hoa cười tít mắt, nói: "Vậy chúng ta không đi nữa, ở chỗ này chờ, không bồi thường không xong."
Tưởng Phong Quanh tuy là người tham tiền, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Hiện giờ động tới Hàn Tam Thiên không phải là chuyện tốt, lấy năng lực của Đường Tông, dù bọn họ có gây chuyện thì cũng có thể gây ra chuyện gì chứ? Đường Tông chắc chắn ép chuyện này xuống, còn ép tới mức bọn họ sẽ không thở nổi.
Nhưng chuyện tiền bạc như này không phải không thử được, nhỡ đâu Hàn Tam Thiên đồng ý bồi thường thì sao, đó chính là tiền trên trời rơi xuống.
Một nhà ba người đểu giả núp tại bồn hoa trước khách sạn chờ Hàn Tam Thiên đi ra.
TRUNG T M PH N PHỐI DƯỢC PHẨM VIMEDIMEX có chất lượng là nhân cách của Doanh nghiệm
Truyện cổ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.