Những lời này của Hàn Tam Thiên khiến cho nhà họ Tưởng nổ tung lên rồi.
Tuy rằng bao cả khách sạn này là dùng danh nghĩa của Hàn Tam Thiên, nhưng có ai không biết đây là tiền của Tô Nghênh Hạ cơ chứ? Lấy năng lực của một kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên, sao có thể làm được chuyện này.
"Hàn Tam Thiên, ở chỗ này cậu không có tư cách nói chuyện, cẩn thận cái miệng thối của cậu đấy."
"Cậu tính là cái thá gì cơ chứ, thế mà dám nói ông nội không có tư cách."
"Bám váy phụ nữ lâu đến mức tưởng
mình là nhân vật chính luôn sao, mẹ nó sao cậu không tự đái một bãi rồi tự soi xem mình có cái đức hạnh gì đi."
Mấy người họ hàng chỉ vào Hàn Tam Thiên hùng hùng hổ hổ nói.
Vẻ mặt Tưởng Thăng cười lạnh đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nói:
"Hàn Tam Thiên, cậu tưởng cậu là cái thái gì chứ? Từ lúc nào mà ngay cả mình là ai cậu cũng không tự mình hiểu lấy nữa
vậy?"
"Tô Nghênh Hạ, ông không muốn nhìn thấy kẻ vô dụng này ở buổi gặp mặt ngày hôm nay. Cháu để cho cậu ta cút đi."
Tưởng Hoành nói với Tô Nghênh Hạ, ở trong mắt ông ta, Hàn Tam Thiên là đồ không biết tốt xấu, cầm tiền của nhà họ Tô rồi đến diễu võ dương oai trước mặt ông ta, đây không phải là một trò đùa hay sao?
"Ông ngoại, việc này cháu không làm chủ được."
Sắc mặt Tưởng Hoành trầm xuống, nói:
"Ý của cháu là gì? Chẳng lẽ nhà họ Tô còn đến lượt kẻ vô dụng này quyết định
sao?"
Nhìn thấy Tô Nghênh Hạ không nói lời nào, Tưởng Hoành lại nhìn về phía Tưởng Lam, nói:
"Tưởng Lam, cha là cha của con. Cha không có tư cách thì còn ai có tư cách nữa hả?”
Tưởng Lam lén lút nhìn thoáng qua Hàn
Tam Thiên, lúc Hàn Tam Thiên mạnh mẽ lên, ngay cả thở mạnh một cái bà cũng không dám thở, sao có thể có quyền quyết định được chứ?
"Các người cố ý gây khó dễ cho tôi có đúng không? Câm điếc hết rồi sao?"
Tưởng Hoành tức giận nói.
"Ông ngoại, mọi người nên tìm chỗ khác mà họp mặt gia đình đi, hôm nay cháu mời khách quý, đừng nói là ông, ngay cả nhân tài trong mắt ông như Liễu Trí Kiệt cũng không có tư cách ngồi vào bàn đâu."
Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Thăng nghe thấy những lời nói thiếu tôn trọng ấy, bắt lấy cổ áo của Hàn Tam Thiên, gương mặt dữ tợn nói:
"Hàn Tam Thiên, nếu mày không ngậm cái
miệng thổi của mày vào thì mày có tên là tao đánh mày để mày không nói được lời nào nữa hay không."
Hàn Tam Thiên khinh thường nhìn Tưởng Thăng, nói:
"Buông ra, nếu không anh sẽ hối hận."
"Hối hận?"
Tưởng Thăng nhe răng cười, dơ nắm đấm lên, tức giận nói:
"Mẹ nó tạo sẽ cho mày biết cái gì là hối hận."
Nắm đấm còn chưa dừng lại ở trên mặt Hàn Tam Thiên, đột nhiên Tưởng Thăng lùi lại, lăn liên tiếp ba vòng trên mặt đất mới dừng lại được, cơn đau ở bụng khiến cho gã đau đến muốn chết.
"Hàn Tam Thiên, cậu cũng dám đánh con của tôi, tôi liều mạng với cậu."
Lưu Hoa nhìn thấy Tưởng Thăng bị đánh, khóc lóc om sòm lao đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
Tưởng Lam sợ Hàn Tam Thiên đánh cả Lưu Hoa, vội vàng ngăn Lưu Hoa lại, nói:
"Là do Tưởng Thăng muốn đánh cậu ta trước, sao có thể trách cậu ta được, nhà các người vay tôi hai trăm ngàn tệ, lúc nào thì trả?"
"Thối lắm, tôi mượn tiền của cô từ khi nào thế, cô có chứng cớ gì không, có giấy vay nợ không?"
Lưu Hoa rộng lớn nói, sau đó vừa khóc lóc vừa lăn lộn trên mặt đất, nói với Tưởng Hoành:
"Cha, Tưởng Thăng chính là cháu trai của cha đấy, bây giờ bị một người ngoài bắt nạt, chẳng lẽ cha cứ trơ mắt nhìn thế hay
sao?"
"Hàn Tam Thiên. Cậu có cái thân phận gì, chẳng lẽ chính cậu còn không rõ ràng hay
sao? Dảm đánh người nhà họ Tưởng chúng ta."
Tưởng Hoành cắn răng nói.
Thái độ Hàn Tam Thiên thản nhiên như không có chuyện gì, nói:
"Anh ta không đánh tôi, thì sao lại bị tôi đánh được chứ? Chẳng lẽ ở trong mắt ông già như ông, tôi chỉ có thể đứng yên chịu đòn thôi sao?"
"Nếu không thì sao chứ? Loại người vô dụng giống như cậu, có tư cách gì mà đánh trả hả, chẳng lẽ nhà họ Tưởng
chúng ta còn bị cậu đặt ở dưới chân sao?”
Tưởng Hoành lạnh lùng nói.
| Mặc dù trong Tô Nghênh Hạ có dòng máu của nhà họ Tưởng, nhưng nghe thấy câu ấy cũng vô cùng tức giận, dựa vào cái gì mà Tưởng Thăng có tư cách đánh Hàn Tam thiên, mà Hàn Tam Thiên chỉ có thể đứng yên chịu đòn chứ.
"Ông ngoại, cho dù ông có bất công, cũng không cần thiết rõ ràng như vậy chứ, Hàn Tam Thiên là chồng của cháu, cũng là một phần của nhà họ Tưởng."
Tô Nghênh Hạ mở miệng nói.
Tưởng Hoành cười khinh thường, nói:
"Cậu ta? Không có sự thừa nhận của tôi, cậu ta ở nhà họ Tưởng cùng lắm thì chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi, dựa vào cái gì mà nói cậu ta là một phần của nhà họ Tưởng."
"Tưởng Hoành, tôi cũng không nhận mình là một phần của nhà họ Tưởng, ông xứng sao?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
Có xứng không?
Mấy chữ này khiến cho Tưởng Hoành tức giận đến cả người run lên, một kẻ vô dụng như thế mà lại dám nói ông ta không xứng!
"Loại chó má giống như cậu, không nên tự cho mình hơn người khác, ngay cả Liễu Trí Kiệt cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu tính là cái thá gì?"
Tưởng Hoành tức giận nói.
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Liễu Trí Kiệt, Liễu Trí Kiệt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hàn Tam Thiên, không tự giác cúi đầu xuống.
"Anh ta là cái thá gì chứ? Ở trong mắt các người, Liễu Trí Kiệt là một ông chủ cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt tôi, anh ta chả là cái gì hết."
Hàn Tam Thiên nói.
Đột nhiên Tưởng Hoành nở nụ cười, kẻ vô dụng này thế mà nói Liễu Trí Kiệt ở trong mắt cậu ta chả là cái gì hết.
Bây giờ Tô Nghênh Hạ có tiền đồ rồi, ngay cả cậu ta cũng dám nắm chắc như thế, đúng là mặt dày vô sỉ.
"Hàn Tam Thiên, cậu là một kẻ vô dụng chỉ biết bám váy phụ nữ, thế mà cũng dám nói ra những lời như thế. Cũng không sợ người bên ngoài cười đến rụng cả răng, nếu không phải Tô Nghênh Hạ lên làm người phụ trách, thì giờ ngay cả tư cách để đứng trước mặt tôi cậu cũng không có, cút đi, nhà họ Tưởng chúng ta sẽ không thừa nhận thân phận của cậu, cậu cũng không có tư cách vào khách sạn
ăn cơm."
Tưởng Hoành nói xong, quay đầu nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, nói: