Chàng Rể Đa Tài

Chương 346



Sau khi dùng ánh mắt rực cháy lửa giận nhìn Hàn Tam Thiên, Tưởng Uyển lại quay đầu nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, ánh nhìn căm thù này giống như muốn rút gân lột da Tô Nghênh Hạ đi vậy.

"Tô Nghênh Hạ, cô cố ý làm cho chúng tôi mất mặt có đúng không?"

Tưởng Uyển tức giận đến mức cơ thể run lên, lần mất mặt ở trung tâm thương mại kia vất vả lắm mới dịu xuống được, nhưng mà bây giờ cô ta lại càng thêm tức giận.

Cứ tưởng rằng sau khi đuổi bọn họ ra khỏi nhà rồi thì cũng đã đủ để dạy cho Tô

Nghênh Hạ một bài học rồi, không ngờ tới như thế vẫn chưa đủ, Tô Nghênh Hạ còn cố ý đến khách sạn để gây khó dễ cho cô ta.

"Cố ý? Tưởng Uyển, chị nói cho rõ ràng đi, sao tôi lại phải gây khó dễ cho chị chứ. Chị lấy điện thoại của ông ngoại rồi để số mẹ tôi vào danh sách đen có đúng không?"

Tô Nghênh Hạ nói.

"Là tôi làm thì sao chứ, mấy người có tư cách gì mà đòi tham gia cuộc gặp mặt gia đình."

Tưởng Uyển nói.

"Tôi không có tư cách, cho nên tôi cũng không phải đến đây để tham gia cuộc gặp mặt gia đình, tôi chỉ muốn bao trọn cái khách sạn này, ăn một bữa cơm mà thôi."

Tính cách của Tô Nghênh Hạ không phải thuộc loại ngang ngược nói thẳng ra như vậy, nhưng mỗi người đều có điểm mấu chốt. Đương nhiên Tưởng Uyển đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Tô Nghênh Hạ cho nên cô mới nói thẳng ra như vậy.

"Tô Nghênh Hạ, cô làm một cái người phụ trách quen rồi thì nghĩ rằng mình giỏi lắm rồi hả? Tiền của cô là từ đâu mà tới, trong lòng cô không rõ ràng sao? Tham ô tiền của công là phạm pháp, cô có tin là tôi sẽ nói chuyện này cho nhà họ Tô không, để cho cô ngồi tù."

Tưởng Uyển tức giận nói, lúc trước ở trung tâm thương mại bọn họ đã tiêu đến mấy triệu rồi, từ lúc đó Tưởng Uyển bắt đầu suy nghĩ tiền của Tô Nghênh Hạ là từ đâu tới, sau khi nghe Liễu Trí Kiệt giải thích, nói là cô ta nhất định đã dùng tiền của công để tránh cho mình bị mất mặt.

Cho nên Tưởng Uyên đã dự định sẽ bí mật nói chuyện này cho nhà họ Tô.

Cho dù có khiến cho Tô Nghênh Hạ phải ngồi tù, cô ta sẽ không có một chút thông cảm nào.

Mặt mũi của cô ta bị Tô Nghênh Hạ quét sạch, nếu không để Tô Nghênh Hạ dưới chân dẫm nát thì sao cô ta có thể từ bỏ ý đồ được chứ?



"Tưởng Uyển, chị không hiểu thế giới của những người có tiền. Tôi hiểu chị. Còn về phần chị cảm thấy tôi tham ô tiền của công thì cứ việc đi tố cáo tôi, không giấu

gì chị, tôi đã không làm việc ở nhà họ Tô nữa rồi."

Tô Nghênh Hạ nói.

Không làm việc ở nhà họ Tô nữa?

Nếu cô ta không phải dựa vào nhà họ Tô, sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ?

Ngay từ lúc bắt đầu, Tưởng Uyển đều không nghĩ đến việc tiền này có liên quan đến Hàn Tam Thiên, bởi vì cô ta cảm thấy chuyện này căn bản là không có khả năng.

"Đừng hòng lừa tôi, chờ tôi nói chuyện này cho nhà họ Tô, tự nhiên cô sẽ biết kết cục thôi."

Tưởng Uyển lạnh lùng nói.

"Nếu không có việc gì, đừng quấy rầy việc tôi ăn cơm nữa."

Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói, lật mặt với Tưởng Uyển cũng không phải điều mà cô mong muốn, nhưng người gây sự là Tưởng Uyển, nếu như cô không tức giận thì sẽ bị người khác xem như quả hồng mềm mà nắn bóp.

Thật ra Hàn Tam Thiên rất vui vẻ khi Tô Nghênh Hạ nổi bão, ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy rồi. Bất kể cô ấy có bị oan ức gì cũng sẽ im lặng không nói gì, im lặng gánh vác. Loại tính cách không gây chuyện như thế, theo một ít phương diện mà nói, thật ra cũng có chỗ tốt. Nhưng nếu vẫn mãi mặc cho người khác chèn ép như thế thì lại không tốt lắm, bởi vì có một số người sẽ coi tất cả chuyện này là điều đương nhiên.

Ví dụ như nhà họ Tưởng khinh thường anh, bọn họ sẽ cho rằng đây là chuyện

đương nhiên, anh cũng chỉ là không quan tâm mà thôi, nếu như muốn, loại gia đình bình thường như nhà họ Tưởng còn không đủ để cho một ngón tay của anh chơi đùa.

"Tưởng Lam, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không phải con không quay về hay

sao?"

Lúc này, Tưởng Hoành từ xa tiến lên phía trước, hỏi Tưởng Lam.

Hai người Tưởng Bác và Tưởng Phong Quang không hẹn mà cùng cúi đầu, bởi vì chuyện này là do người hai nhà bọn họ cố



ý giấu diếm Tưởng Hoành, bây giờ Tưởng Hoành đang truy xét, bọn họ chắc chắn không thoát được liên quan.

"Cha, con đã đến đây từ vài ngày trước rồi, ai nói cho cha là con không đến? Con còn ở lại nhà anh trai, là anh ấy đuổi con ra khỏi nhà."

Tưởng Lam cười lạnh nói.

"Tưởng Bác, chuyện này là như thế nào."

Tưởng Hoành hỏi.

Tưởng Bác trộm nhìn thoáng qua Từ

Phương, Từ Phương liền mở miệng nói:

"Cha, bây giờ nhà bọn họ có tiền rồi không thèm để chúng ta vào mắt nữa, còn làm rất nhiều chuyện không hợp tình người, khiến cho chúng ta mất hết mặt mũi, đương nhiên con sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà rồi. Hơn nữa chuyện hôm nay cha cũng thấy rồi đó, bọn họ đang cố ý đấy."

"Tưởng Lam, không ngờ đến bây giờ cô Có tiền, vậy mà lại biến thành như vậy, chẳng lẽ cô đã quên trước kia chúng tôi đối xử tốt với cô như thế nào rồi sao?"

Nói xong, Từ Phương còn trách móc Tưởng Lam.

Lúc này Lưu Hoa không dám nói lời nào, nếu đổi lại là trước kia, nhất định đã nâng chân mắng chửi người rồi, nhưng bây giờ bà ta đã mượn Tưởng Lam hai trăm ngàn tệ rồi, nếu bây giờ còn bỏ đá xuống giếng, Tưởng Lam nhắc đến chuyện này, thì giấy không thể gói được lửa nữa.

"Từ Phương, chị nói chuyện nên chạm vào lương tâm của mình trước đi, ai làm khó dễ ai trước. Chẳng lẽ chính chị còn không rõ ràng nữa sao? Có muốn tôi kể

lại mọi chuyện cho cha không hả?"

Tưởng Lam nói.

"Nói đi."

Từ Phương còn chưa kịp nói gì thì Tưởng Hoành đã dứt khoát nói trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv