Nhìn thấy nhân viên bán hàng đang bận rộn đóng gói đồ đạc, bây giờ hy vọng duy nhất của Tưởng Uyển là Hàn Tam Thiên không có đủ tiền, cho nên trong lòng cô ta vẫn luôn luôn nguyền rủa chuyện này, nhưng mà Hàn Tam Thiên đã đưa thẻ ra, hơn nữa sau đó còn quẹt thẻ thành công, hi vọng của Tưởng Uyển hoàn toàn bị dập
tắt.
Sắc mặt cô ta trắng bệch ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, hôm nay cô ta muốn tìm cho mình chút mặt mũi, nhưng bây giờ, cô ta hoàn toàn vứt hết mặt mũi của mình đi
rôi.
Liễu Trí Kiệt chỉ là tặng cô ta một cái túi ba mươi nghìn tệ mà thôi, nhưng Hàn Tam Thiên lại mua cả cửa hàng tặng cho Tô Nghênh Hạ, sự chênh lệch này lớn đến như thế nào, trong lòng Tưởng Uyển cũng rất rõ ràng.
Cô ta cũng hi vọng Liễu Trí Kiệt vì cô ta mà tiêu tiền như nước, nhưng mà cô ta biết, căn bản Liễu Trí Kiệt cũng không có cái bản lĩnh ấy.
"Tô Nghênh Hạ, cháu bây giờ đường đường là một người phụ trách, mà cháu cứ bắt nạt chị họ của mình như thế mà
được sao?"
Từ Phương nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như ghét tiền bạc nói với Tô Nghênh На.
"Có tiền thì giỏi lắm sao? Sao cháu không mua cả cái trung tâm thương mại này luôn đi, chị họ của cháu cũng chỉ đùa một chút mà thôi, sao cháu lại có thể hành động quá đáng như thế."
Tưởng Bác cũng tức giận nói.
Cặp vợ chồng này dường như cũng không nhớ ngày hôm nay Tưởng Uyển là
tự cầm đá mà đập vào chân mình, bọn họ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cũng không muốn gây khó dễ cho Tưởng Uyển, tất cả đều là do chị ta tự gieo gió gặt bão mà thôi, Hàn Tam Thiên làm như vậy tuy là hơi lãng phí, nhưng giúp cô trút giận, cô chắc chắn sẽ không trách móc gì Hàn Tam Thiên.
"Cậu mợ, nếu hôm nay người bị mất mặt là cháu, hai người sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên có phải không?"
Tô Nghênh Hạ cũng không sợ tranh luận
Hunya ha utu NnY WICE AU
với hai người lớn tuổi hơn, hợp tình hợp lý nói.
Hai người Từ Phương và Tưởng Bác trợn mắt nhìn nhau, trong lòng coi Tưởng Uyển là người bị bắt nạt mà bênh vực.
"Cháu đã gả cho một kẻ vô dụng, còn sợ mất mặt gì nữa chứ."
Từ Phương nói.
Tô Nghênh Hạ bị những lời này chọc tức đến bật cười, đã từng bị mất mặt rồi, chẳng lẽ phải bị mất mặt mãi mãi sao?
"Ở trong mắt hai người, cháu nên bị Tưởng Uyển bắt nạt mới đúng sao? Chị ta không thể chịu một chút oan ức nào đúng không? Chuyện ngày hôm nay, nếu không phải do chị ta nói linh tinh thì sao có thể lớn chuyện đến mức đó chứ, tự mình tìm đường chết, không sống được."
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.
"Cháu...."
Từ Phương chỉ vào Tô Nghênh Hạ, tức giận đến mức cánh tay run lên.
"Hừ."
Tưởng Bác hừ lạnh một tiếng, nói:
"Các người đã lợi hại như vậy rồi, cũng đừng ở lại nhà của chúng ta nữa, có bản lĩnh thì tự mua nhà cho mình đi."
Nói xong, hai người Tưởng Bác và Từ Phương mang theo Tưởng Uyển rời đi.
Trong lòng Liễu Trí Kiệt có một loại dự cảm không rõ ràng lắm, cứ cảm thấy Hàn Tam Thiên không đơn giản giống như vẻ bề ngoài, xúc phạm cậu ta chỉ sợ không
có kết quả tốt.
Sau khi lén nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, Liễu Trí Kiệt cũng theo bước rời đi.
Đợi cho bọn họ đi rồi, Tô Nghênh Hạ mới bất đắc dĩ nói với Hàn Tam Thiên:
"Nhiều đồ như thế này, chúng ta phải để ở chỗ nào bây giờ?"
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên thản nhiên như không có việc gì, cũng chỉ là chút tiền lẻ mà thôi, có hay không cũng không quan
trọng.
"Dù sao cũng không ở nhà cậu được nữa, hay là đi mua căn nhà đi?"
Hàn Tam Thiên nói.
Hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu nghe thấy thế cũng không dám đáp lời, nhưng mí mắt lại đang nháy liên tục.
Trong lòng bọn họ đều có một câu hỏi. Rốt cuộc là Hàn Tam Thiên có bao nhiêu tiền vậy, mua biệt thự Sơn Yêu không phải đã đào hết sạch tiền của cậu ta rồi sao?
Tô Nghênh Hạ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên một cái, nói:
"Huyện Bân cũng không ở thường xuyên, mua nhà làm cái gì."
"Cũng đúng, anh có một người bạn, để anh hỏi cậu ta xem có chỗ nào cho chúng ta ở tạm một thời gian không."
Vài ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ rồi, chắc chắn sẽ ở lại huyện Bân một thời gian nữa, nếu không ở nhà Tưởng Uyển được, vậy phải tìm một chỗ ở mới được.
UITUR
L. UAG UCU NUNG NICU ACTIU
Sau khi gọi điện thoại cho Đường Tông, Đường Tông liền gọi mấy cái xe chờ ở trước cửa trung tâm thương mại, mang mấy thứ họ đã mua về trước.
Còn đám người Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên còn phải đi một chuyến quay trở về nhà Tưởng Uyển để lấy hành lý.
Nhưng điều khiến cho bọn họ không ngờ tới chính là, một nhà Tưởng Uyển tuyệt tình đến mức mang tất cả hành lý của bọn họ vứt ra ngoài cửa, cũng không sợ bị người khác lấy mất.
Lúc cả nhà đang thu dọn lại hành lý, cửa nhà mở ra, vẻ mặt Từ Phương cười lạnh nói:
"Từ hôm nay trở đi, mấy người đừng bao giờ đến nhà của tôi nữa, nơi này không chào đón mấy người, về chuyện mấy người ở cầu vượt, hay là ăn ngủ ở đầu đường xó chợ nào, không liên quan gì đến tôi hết."
"Chị Phương, dù thế nào chúng ta cũng là họ hàng thân thích, không cần quá đáng như thế chứ?"
Tưởng Lam không vừa lòng nói.