"Nếu các người bất mãn với tôi thì bây giờ có thể cút khỏi công ty, lúc công ty nguy nan, không cần các người tới đổ thêm dầu vào lửa." Tô Hải Siêu nói.
"Muốn đuổi bọn tôi ra khỏi công ty? Tô Hải Siêu, cậu cho rằng hiện tại trong công ty còn ai nghe lời cậu sao?"
"Cậu có quyền gì đuổi bọn tôi đi."
Đương lúc trong phòng họp liên tục cãi vã, Đỗ Hồng đến công ty.
Thân là chủ tịch ngân hàng lúc trước cho nhà họ Tô vay tiền, Đỗ Hồng đã bị Hàn Tam Thiên bảo tới gây áp lực cho nhà họ Tô, mục đích hôm nay ông tới, xem như mang đến cho nhà họ Tô một tin tốt.
Nhưng Đỗ Hồng không rõ lắm, sao Hàn Tam Thiên lại ngầm làm những chuyện này, trong mắt ông một nhà họ Tô nho nhỏ còn chẳng bằng cọng lông, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy?
Sau khi Tô Hải Siêu biết Đỗ Hồng đến công ty lập tức kêu thư ký đón Đỗ Hồng vào phòng họp.
"Chủ tịch Đỗ, sao hôm nay ông lại rảnh rỗi đến đây?" Tô Hải Siêu hỏi Đỗ Hồng.
"Giám đốc Tô, tôi mang tin tốt đến cho cậu." Đỗ Hồng nói.
Nghe nói thế, sắc mặt Tô Hải Siêu vui vẻ, tuy rằng không còn hợp tác dự án phía tây, nhưng chỉ cần ngân hàng thư thả cho, nhà họ Tô vẫn còn cơ hội trở mình.
"Chủ tịch Đỗ, ông chịu cho chúng tôi thời gian hả?" Tô Hải Siêu mừng rỡ nói.
"Cho cậu thời gian?" Đỗ Hồng khinh thường nhìn thoáng qua Tô Hải Siêu, nói: "Không có dự án phía tây, nhà họ Tô lấy tư cách gì nợ, cho dù tôi cho cậu thời gian, cậu trả được tiền sao?"
Tô Hải Siêu nhíu mày, tin tốt là tự Đỗ Hồng ông nói, nếu không phải cho thêm thời gian thì là tin tốt gì chứ?
"Chủ tịch Đỗ, ông có ý gì?" Tô Hải Siêu không hiểu hỏi.
"Có người chịu thu mua công ty của các người, hơn nữa người đang tại chức cũng
có thể tiếp tục ở lại công ty, chẳng lẽ còn không phải tin tốt sao?" Đỗ Hồng nói.
"Không được." Tô Hải Siêu không chút suy nghĩ từ chối, công ty bị thu mua, anh ta còn chưa ngồi nóng vị trí chủ tịch, há lại muốn chắp tay tặng người khác, đó là chuyện anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Nhưng những thân thích khác nghe nói thế, mang ý kiến khác, chỉ cần có thể tiếp tục ở lại làm việc, còn có thể giữ vị trí hiện tại. Đối với bọn họ mà nói thật là một chuyện tốt, về phần ai làm chủ tịch, có quan trọng không?
"Tô Hải Siêu, bây giờ đối với nhà họ Tô mà nói là một cơ hội, có người chịu tiếp nhận cục diện rối rắm này, cậu nên cười trộm đi, vậy mà còn không đồng ý?" Đỗ Hồng nói.
"Chủ tịch Đỗ, công ty là của nhà họ Tô, tuyệt đối sẽ không cho những người khác, tôi mới là chủ tịch, không ai có tư cách đẩy tôi ra." Thái độ Tô Hải Siêu cứng rắn nói.
"Tô Hải Siêu, cậu muốn chết thì chết một mình là được, tại sao phải kéo chúng tôi
chết chung."
"Chủ tịch Đỗ mang đến một cơ hội tốt như vậy, cậu còn không biết cảm kích quý trọng, muốn để nhà họ Tô phá sản mới chịu sao?"
"Cậu làm chủ tịch sẽ chỉ hại công ty, còn mặt mũi ngồi vị trí này sao?"
Nghe thân thích nói, sắc mặt Tô Hải Siêu tái xanh, trước kia bọn người này đều mặt dày nịnh nọt anh ta, nhưng bây giờ cả đám đều coi anh ta như kẻ thù.
"Tôi mới là chủ tịch, ở đây không có chỗ
cho mấy người nói chuyện, câm miệng cho tôi." Tô Hải Siêu phẫn nộ nói.
"Tôi ngược lại cảm thấy những người này nói rất có lý, Tô Hải Siêu, tôi cho cậu thêm ba ngày, nếu không tôi sẽ đưa ra yêu cầu cưỡng chế chấp hành với tòa án, đến lúc đó không chỉ là công ty phá sản, đám các người, toàn bộ đều phải lưu lạc đầu đường." Đỗ Hồng đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp.
Ba ngày!
Ba ngày này đối với Tô Hải Siêu mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng
sao, anh ta không làm gì được, chẳng lẽ nhà họ Tô thật sự sắp xong đời rồi sao?
"Tô Hải Siêu, cậu nghĩ kỹ đi, nếu thật sự phải cưỡng chế chấp hành, cậu là chủ tịch, gánh trách nhiệm lớn nhất, đến lúc đó cậu cả nhà cũng không có mà ở."
"Chiếm vị trí của tịch còn có thể ngồi mấy ngày? Cậu đừng để thấy quan tài mới đổ lệ được không?"
"Bà cụ thật sự chết không đúng lúc, nếu không, công ty cũng sẽ không ra nông nổi này."
Mọi người nhà họ Tô tức giận bất bình nói, bọn họ rất hy vọng có thể bán công ty đi, nhưng quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Tô Hải Siêu, nếu anh ta không chịu, bọn họ cũng chỉ có thể trở mắt nhìn công ty đóng cửa phá sản.